Chàng quay sang hỏi Phiêu Phong thư sinh :
Hoàng Đình Phổ mỉm cười :
Thiên Nhất thần tăng thở dài :
Họ Hoàng tủm tỉm cười đáp :
Kiếm Vân hỏi mọi người :
Vô Trần đạo trưởng tư lự :
Cầu Nhiệm Cái đỡ lời :
Thần tăng giật mình :
Kiếm Vân gật đầu :
Phiêu Phong thư sinh cười hỏi :
Chàng nghiêm nghị đáp :
Hoàng Đình Phổ giơ ngón cái khen ngợi :
Chàng cười đáp :
Họ Hoàng suy nghĩ đến xuất thần, lát sau trầm giọng bảo :
Mọi người tán thành kế hoạch của họ Hoàng. Bộ máy trinh sát khổng lồ của Cùng Gia bang được đẩy mạnh. Chỉ trong bảy ngày đã nắm vững nhân số đối phương trong từng hiệu buôn.
Bốn vị trưởng lão Cùng Gia bang ở lại Tổng đàn để bảo vệ cơ sở và điều phối tin tức, nhân lực. Liễu Kiếm Vân dẫn Đại Lực Cái Tô Tháo và hai trăm cao thủ xuôi Nam.
Kế hoạch có thay đổi đôi chút, là các phái sẽ nhất tề tiêu diệt bọn gian tế ở các địa phương đúng ngày cuối tháng chín. Hôm đó, bọn Kiếm Vân đến Chương Phàm, nơi đây có một kho gạo lớn của Đới Khúc Thân. Nhân số bọn đai thủ Mãn Châu lên đến hơn trăm người. Chàng đã bàn với Vô Trần đạo trưởng cùng nhau tấn công điểm này, xong việc chàng mới xuống Trường Sa.
Trời cuối tháng tối đen như mực, mưa rơi lất phất. Sấm sét giăng đầy. Ba trăm cao thủ của hai phái tiến vào trấn Chương Phàm. Kho gạo nằm cạnh bờ sông, cách xa khu dân cư. Truy Phong Cái Viên Long đã đến đây từ trước, gã chạy lại báo cáo :
Ba trăm cao thủ hai phái Võ Đang và Cùng Gia bang lặng lẽ áp sát vào. Bọn Mãn Châu ở đây đã mấy tháng và cảm thấy rất an toàn nên chẳng hề cử người canh gát.
Vòng vây khép chặt, Kiếm Vân phất tay ra hiệu, hai trăm ngọn đuốc thắp lên sáng rực trời. Bọn chàng ùa vào chém giết. Toán gian tế quen với cái lạnh cắt da ở Liêu Đông nên không chịu nổi khí hậu Trung Thổ. Chúng cởi trần trùng trục nên dễ phân biệt.
Vô Trần đạo trưởng quát vang :
Nhưng chúng cực kỳ kiêu dũng, vung loan đao chống cự. So ra bản lãnh còn cao hơn các hảo hán hai phái. Kiếm Vân thấy đã có mười mấy cao thủ Cùng Gia bang thọ thương, chàng nóng ruột, rút thanh Ngư Trường kiếm xông vào như mãnh hổ giữa bầy cừu.
Bảo kiếm biến thành đạo hàn quang sắc bén, đi đến đâu kiếm đao gẫy đoạn, máu thịt văng đầy.
Vô Trần đạo trưởng dù là bậc chân tu nhưng đối với kẻ thù ngoại bang cũng chẳng hề nương tay. Thanh Tòng Văn cổ kiếm trong tay ông vùng vẫy như thần long xuất động, chém chết liền một lúc ba tên.
Sau hai khắc, đã có mấy chục tên thương vong. Chàng bất nhẫn, đút kiếm vào vỏ, lướt đến dùng pho Phất Huyệt Thủ, điểm ngã bọn chúng. Luồng cương khí hộ thể Kim Quang thần công đẩy bật những thanh loan đao chém vào người, khiến bọn Mãn Châu hồn phi phách tán. Song thủ chàng biến hóa, xuyên qua màn đao quang như ngọc nữ vén rèm châu, chỉ nửa canh giờ đã không còn tên nào đứng vững.
Quan quân trong thành chạy đến, nhận ra Vô Trần đạo trưởng, mừng rỡ đem bọn Mãn Châu về nhốt trong đại lao.
Cuộc hành quân tảo địch được tiến hành thần tốc khắp sáu tỉnh. Trong tám ngày đã giết và bắt hơn chín trăm gian tế, nhưng vẫn không tìm ra tung tích Công chúa Nộ Nhỉ Thanh Hoa và sáu trăm tên còn lại.
Sáu trăm cao thủ đã xuống Trường Sa từ trước, âm thầm vây chặt Đới gia trang. Trong đó có đến bốn trăm người của Võ Lâm bang do Tam, Tứ Phi Ma đích thân thống lĩnh.
Thì ra, nửa tháng trước đây, bốn vị Phi Ma đã đến Lạc Dương, thắp hương và tạ lỗi với Liễu phu nhân. Sau một hồi đàm đạo, Kiếm Vân nhận ra họ đã thực tâm hồi đầu hướng thiện, phế bỏ dã tâm. Chàng đã tiết lộ kế hoạch tảo thanh Mãn tặc và nhờ họ giúp một tay. Tứ vị Phi Ma vui vẻ nhận lời, cho quân xuống Hồ Nam.
Chiều ngày mười bốn tháng mười một, các cánh quân đều có mặt ở Trường Sa. Đới Khúc Thân nghe thủ hạ báo lại cũng tưởng họ đến dự lễ mừng thọ.
Sáng ngày rằm, thân hào nhân sĩ Hồ Nam đang vui vẻ chúc tụng thô ông Tài Thần thì phái đoàn võ lâm kéo vào. Đi đầu chính là Võ Lâm Chí Tôn Hàn Thiên Đông, Vô Trần đạo trưởng, Liễu Kiếm Vân. Đứng cạnh Kiếm Vân là một hán tử thấp đậm, to ngang, mắt nhỏ. Hàm râu quai nón rậm rạp và chiếc nón rộng vành đã khiến người ngoài khó nhận ra dung mạo.
Trung Nguyên Đại Tài Thần hoan hỉ bước đến chào khách. Hàn môn chủ cười khà khà cao giọng :
Năm cao thủ Thần Bí môn vác năm túi vải cột miệng đặt xuống bàn. Họ mở nút để lộ năm hán tử ở trần, lưng và ngực xăm đầy những dòng chữ Mãn Châu.
Tài Thần biến sắc, gượng cười :
Vô Trần đạo trưởng nghiêm mặt :
Đới Khúc Thân xanh mặt, quay sang nhìn Tuần phủ Hồ Nam cầu cứu :
Lỗ Hội hàng tháng đều được Tài Thần biếu xén hậu hĩnh, giao tình thâm hậu, nên không thể bỏ mặc Tài chủ của mình. Lão vỗ bàn quát vang :
Kiếm Vân cười nhạt bảo Viên Long :
Lát sau, hơn mười người tay cầm sớ kêu oan vào đến. Các lá đơn đều tố cáo lão tham lam, hà khắc, ỷ thế chiếm ruộng vườn bách tính. Hàng tháng bắt các hiệu buôn phải quà cáp, nộp tiền hối lộ.
Lỗ Hội tái mặt, giận giữ phán :
Kiếm Vân bước đến trước mặt lão, đưa cao thanh Ngư Trường kiếm hỏi :
Lão thấy vỏ kiếm bằng vàng diệp khắc nổi hình rồng uốn quanh và bốn chữ Hồng Võ Ngư Trường. Nhớ rằng thanh kiếm này vẫn thường treo trong Ngự Thư phòng của Thánh thượng. Lỗ Tuần phủ run bắn người, lắp bắp hỏi;
Chàng lạnh lùng ngắt lời lão :
Lỗ Hội líu ríu sụp xuống tung hô :
Hồ tổng binh và ba tên vệ sĩ cũng quỳ theo. Chàng thấy họ Hồ mặc áo võ quan liền hỏi :
Túc hạ giữ chức vụ gì?
Tiểu tướng là Hồ Chúc, Tổng binh thành Trường Sa.
Chàng quay sang hỏi đám lương dân :
Một lão già tóc bạc phơ kính cẩn đáp :
Chàng gật đầu nói :
Hồ Chúc cúi đầu nhận lệnh, cởi áo mão Tuần phủ, lôi lão về phủ đường.
Tài Thần mặt xanh như tàu lá, quỳ xuống kêu oan. Chàng bảo lão :
Lão chưa kịp nói thì ten gia nhân đứng cách đó hơn trượng đã vung tay phóng phi đao và lưng. Thanh Ngư Trường kiếm lóe lên đánh bạt thanh đao. Kiếm Vân điểm huyệt Tài Thần giao cho Viên Long canh giữ rồi quát vang :
Cuối cùng trong sảnh còn lại hơn hai chục tên. Chúng giả làm gia nhân nên không có vũ khí trong tay, chỉ chớp mắt đã bị giết sạch. Nhưng toán trong hậu sảnh đã kịp vào lấy loan đao chống cự.
Tiếc là đối thủ của chúng toàn là những tay cao thủ thượng thừa nên chỉ vài khắc đã không còn một mống.
Quan thần án Ngự sử Hồ Nam nghe nói có đặc sứ giá lâm, kéo quan lại trong thành đến bái kiến.
Thấy Ngự sử dung mạo đoan chính, chàng giao cho lão tạm nắm quyền Tuần phủ. Tiến hành kiểm kê gia sản Tài Thần để báo về kinh.
Khi nhìn lại Đới Khúc Thân thì lão đã cắn nát độc dược tự sát. Viên Long hối hận quỳ xuống nhận lỗi :
Chàng thở dài bảo :
Sai trận tảo trừng gian tế và bắt Tuần phủ Hồ Nam, danh tiếng Liễu Kiếm Vân danh lừng vũ nội và trên khắp nước Trung Hoa. Bách tính lại nhắc đến chàng như một vị Khâm sai quyền lực, có khả năng giải oan cho lê thứ.
Tổng tài sản tịch biên của Trung Nguyên Đại Tài Thần lên đến tám trăm vạn lượng bạch ngân, làm đầy ngân khố triều đình. Minh Thần Tông hoan hỉ xuống chỉ khen tặng Kiếm Vân và các phái võ lâm.
Lê thứ sáu tỉnh gần Lạc Dương lũ lượt kéo đến dâng sớ kêu oan.
Chàng là người nhiệt tâm, ngày đêm nghiên cứu từng trường hợp, gửi thư đến các quan phủ huyện, đốc thúc quan lại giải quyết thỏa đáng.
Một luồng sinh khí mới thổi vào nền hành chính Trung Hoa. Quan viên các nơi cần mẫn trị dân, chính sự nghiêm minh vì sợ Điện Tiền đặc sứ gõ cửa.
Có vài đại thần dâng sớ đàn hặc, nói đặc sứ lộng quyền, mua danh. Vĩnh Lịch hoàng đến cười xòa :
Vĩnh Lịch không phải là minh quân, nhưng nhờ sự tác động của Vĩnh Sương công chúa nên ông mới bỏ ngoài tai những lời sàm tấu.
Công chúa từ ngày gặp Kiếm Vân đâm ra say mê võ nghệ. Nàng đến chùa Quảng Tế cầu khẩn Thiên Vô thiền sư dạy võ. Nhờ nhánh Hà Thủ Ô ngàn năm do Tây Vực triều cống, nội công nàng tăng tiến rất nhanh. Thiên Vô tận tâm dạy bảo nên trong vài tháng, nàng đã học được ba thành pho Bạt Ma Kiếm Pháp. Nhưng nói chung, bản lãnh còn non kém.
Cuối tháng chạp, hôn lễ của Kiếm Vân và Hàn Phụng Hương được cử hành. Chỉ có vài người khách và cử hành rất đơn giản. Do trận lụt tháng sáu vừa qua, mùa màng thất bát nên dân tình đói khổ. Nếu thiên hạ biết tin chàng tổ chức đại hỉ tất sẽ kéo đến rất đông. Đáng ngại nhất là đám quan lại, họ sẽ nhân dịp này đưa hậu lễ để lấy lòng.
Vì vậy, chỉ có các Chưởng môn bạch đạo võ lâm được mời. Phu thê họ Cổ đã được hộ tống từ Nam Lĩnh về Lạc Dương, Liễu Phụng quỳ xuống lạy tạ ơn đã nuôi dưỡng Kiếm Vân. Họ hài lòng lưu lại để uống rượu với mọi người.
Các sư thúc của Kiếm Vân lo lắng rằng Kim Ưng sẽ tuyệt chủng nên tìm cách ghép đôi, lưu truyền nòi giống.
Nguồn tin Liễu bang chủ cần mua một chim ưng mái lông vàng thật tốt được đệ tử Cùng Gia bang loan báo khắp thiên hạ. Nhưng trong gần ngàn con chim quý mà người ngoài đem đến, Kim Ưng không ưa thích một nàng nào cả.
Nhị sư thúc của chàng là Ưng Trảo Khuất Sở Từ buồn rầu nói :
Ba tháng sau, một con chim ưng mái lông vàng rực rỡ, nằm trong lồng son, được treo trên cành cao nhất của cây đại thụ trước Tổng đàn Cùng Gia bang.
Sáng ra, nếu Ưng nhi không quác lên quần đảo quanh lồng thì cũng chẳng ai hay biết.
Đại Lực Cái Tô Tháo tái mặt, gầm lên như sấm chửi bới bọn đệ tử trực canh.
Kiếm Vân nghe động bước ra, tung mình lên cây, lấy lồng chim xuống. Trên nan lồng có gài một phong thư :
“Liễu bang chủ nhã giám!
Tiện thiếp nghe nói Bang chủ đang cần Kim Ưng thuần chủng để duy trì thanh danh Kim Ưng môn. Lòng thiếp từ lâu vẫn ngưỡng mộ tài trí của chàng nên gửi tặng một con đúng nòi Trường Bạch sơn. Mong chàng nhận cho.
Thanh Hoa tái bút.”
Hàn Phụng Hương đứng cạnh phu tướng đọc, cười khúc khích bảo :
Thấy Ưng nhi cứ khệnh khạng đi quanh chiếc lồng đang để trên mặt đất, phát ra những tiếng gù gù nồng nhiệt, chàng biết nó đã say đắm nàng chim mái này. Nàng Kim Ưng vừa ra khỏi lồng đã bị Ưng nhi trùm lên âu yếm. Phụng Hương đỏ mặt bỏ chạy vào trong.
Từ đó, đôi chim liền cánh, chuẩn bị cho ra người thừa kế.
Kiếm Vân không lúc nào quên mối thù sát hại Kim Ưng lão nhân, chàng ra sức khổ luyện, quyết giết cho được Liêu Đông Tôn Giả.
Lực lượng Cùng Gia bang cũng ráo riết truy lùng tông tích Công chúa Mãn Châu và bọn thuộc hạ. Nhưng các cuộc tập kích đã chấm dứt và cũng chẳng thấy Nộ Nhĩ Thanh Hoa đâu cả.
Kim Long bang ngày càng bành trướng thế lực, nhưng lão khôn ngoan không đụng chạm với các phái bạch đạo mà chỉ nhắm vào giới hắc đạo cùng các bang hội chủ. Bốn tỉnh ven biển như Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến đã bị lão khống chế. Kim Mai môn chỉ giữ được Giang Tây và Quảng Đông.
Võ Lâm bang đặt Tổng đàn ở Hà Nam nhưng sanh ý lại nằm ở Hồ Bắc và Huy Châu. Đã có những trận đụng độ dẫm máu giữa Kim Long bang và Kim Mai môn. Phần thắng nghiêng về phía Liêu Đông Tôn Giả.
Võ Lâm bang của tứ vị Phi Ma nhờ liên kết với các phái bạch đạo nên chưa bị đụng đến.
Cục diện võ lâm chia làm ba phe rõ rệt: bạch đạo, Kim Long bang và Kim Mai môn.
Đầu tháng tư, Liêu Đông Tôn Giả đã chính thức gởi thư khiêu chiến với Huyết Thủ thư sinh vào ngày mùng năm tháng năm tới. Địa điểm vẫn là Quân Sơn. Nghe nói Môn chủ Kim Mai môn đã đem ngàn vàng đến Huệ Châu, Quảng Đông, mời Thiết Phật Nhiếp Trung liên thủ.
Tin này làm nao nức cõi lòng hào kiệt công lực, họ ùn ùn rủ nhau đi xêm ba đại ma đầu long tranh hổ đấu.
Thiết Phật võ công còn cao hơn Huyết Thủ thư sinh, có thể coi như đệ nhất cao thủ trong hắc đạo. Lão cư tu luyện đã hơn ba mươi năm, bản lãnh chắc còn khủng khiếp hơn xưa.
Đã là người học võ, chẳng ai có thể bỏ qua một trận quyết đấu của các đại cao thủ. Vì thế, các phái bạch đạo cũng lên đường quan chiến.
Nhận được tin này, Kiếm Vân suy nghĩ rất lung. Cuối cùng chàng hạ lệnh canh phòng nghiêm mật Tổng đàn cũng như các Phân đàn rồi cải trang, một mình đến Quân Sơn. Chim câu hỏa tốc cũng bay đến các môn phái nhắc nhở họ đề phòng kế điệu hổ ly sơn, lợi dụng lúc cao thủ đầu não vắng mặt, cho người tập kích.
Ngũ đại môn phái rất tin tưởng tài trí của chàng nên không dám lơ là phòng bị. Các Chưởng môn bố trí xong mới lên đường.
Sáng ngày tết đoan ngọ năm Vĩnh Lịch thứ mười chín, ba ngàn hào kiệt tam sơn ngũ nhạc tề tựu trong cánh rừng tùng xung quanh đấu trường, chờ xem trận quyết đấu.
Liêu Đông Tôn Giả đến trước, lão chỉ đem theo có bốn thủ hạ, thản nhiên chờ đợi. Trong bộ trường bào vàng nhạt, thêu kim tuyến rực rỡ, trông lão thật tiên phong đạo cốt với bộ râu năm chòm phất phới.
Cuối giờ Thìn, Huyết Thủ thư sinh và Thiết Phật đến nơi, theo sau họ là ba trăm môn đệ.
Mọi người chăm chú ngắm nhìn Thiết Phật. Lão cao hơn cả Kiếm Vân, thân thể khôi vĩ, đen đủi. Đầu trọc không một sợi tóc nhưng chòm râu quai nón bạc trắng, dài phủ đến ngực. Tuổi lão năm nay cũng đã xấp xỉ bát tuần nhưng trông còn uy vũ.
Liêu Đông Tôn Giả tươi cười vòng tay chào :
Thiết Phật lạnh lùng đáp :
Huyết Thủ thư sinh âm trầm nói :
Liêu Đông Tôn Giả bật cười khanh khách :
Thiết Phật cười nhạt :
Nói xong, Nhiếp Trung bước tới, thân thể phát ra những tiếng kêu răng rắc, mỗi dấu chân đều sâu hơn lóng tay.
Tôn giả vẫn thản nhiên chắp tay sau lưng chờ đợi. Thấy đối phương tỏ vẻ coi thưòng mình, Thiết Phật gầm lên vung chưởng tấn công. Chưởng phong mờ mờ, u ám như khói bếp. Tôn giả biến sắc múa nhanh song thủ, tạo thành một trái cầu khí trắng đục, lạnh lẽo bao quanh cơ thể. Hai luồng khí hắc bạch chạm nhau nổ vang rền. Quan Nghiêm Thần tung mình lên không quát lớn :
Lão vỗ xuống hàng loạt chưởng kình băng giá. Nhiếp Trung vững tấn, đẩy lên những luồng khí đen mờ mịt đẩy chiêu.
Chưa đến trăm chiêu, Thiết Phật đã rơi vào thế hạ phong, luồng bạch khí từ chưởng kình Tôn giả bao chặt lấy thân hình cao lớn của Thiết Phật, ép màn khói đen hẹp lại.
Thiết Phật đảo bộ cố thoát ra nhưng vô ích. Sau mười mấy lần đối chiêu, lão biết công lực mình không bằng đối phương. Huyết Thủ thư sinh âm thầm nhảy đến, vung đôi tay đỏ như máu giáng vào lưng Tôn giả.
Họ Quan như có mắt sau lưng, tung mình lên, vỗ hai đạo kình phong vào đầu hai đối thủ.
Từ lúc có thêm Lương Siêu trợ thủ, Thiết Phật lên tinh thần, tấn công ráo riết. Tuy nhiên, đã ba trăm chiêu trôi qua mà cục diện vẫn quân bình. Chưởng phong chạm nhau nổ ì ầm như sấm dậy.
Thiết Phật luyện môn Thiết Bố Sam sáu chục năm, đã đến mức đại thành, gươm đao chém không thủng. Lão nghiến răng lướt vào đổi mạng với Tôn giả. Huyết Thủ thư sinh cũng không chịu kém, xuất chiêu “Huyết Thủ Đồ Long”. Hai người hợp công phá tan màn chưởng kình của Tôn giả, áp sát, chia nhau vỗ chưởng vào hai bên sườn họ Quan. Liêu Đông Tôn Giả dường như không còn cách tránh né, chỉ đứng im chờ chết.
Nhưng khi bàn tay của hai đối phương chạm vào thân thể lão, họ nghe như đánh vào đống tuyết mềm lạnh ngắt. Lực đạo tan biến vì khí hàn băng công ngược trở lại, khiến chân tay tê cứng.
Lúc này Quan Nghiêm Thần mới nhẹ nhàng vung tay vỗ nát thủ cấp hai người. Máu bắn ra tung tóe, dính đầy trên râu tóc, y phục của Tôn giả. Hai tử thi ngã xuống trong tiếng cười ngạo nghễ của họ Quan. Lúc này trông Tôn giả cực kỳ hung ác.
Quần hùng chấn động trước thần công tuyệt thế của lão ma, không một tiếng hoan hô, reo hò, lặng lẽ quay người đi cả. Họ linh cảm rằng Tôn giả là hiện thân của một lão đại ám ma, sẽ không để họ sống yên lành.
Liêu Đông Tôn Giả không khỏi thất vọng trước thái độ của mọi người. Lão cười nhạt, dắt bốn môn đồ phi nhanh.
Toán môn đồ Kim Mai môn buồn bã thu lượm xác chết, chuẩn bị về Giang Tây. Vô Trần đạo trưởng bảo chúng :
Kiếm Vân nãy giờ giả làm một đạo sĩ râu đen, đứng chung với các Chưởng môn. Chàng thở dài bảo :
Thiên Nhất thần tăng buồn rầu bảo :
Vô Trần đạo trưởng bi phẫn :
Đoàn người vừa rời huyện thành Hoài Nam được vài dặm đã gặp một đệ tử Cùng Gia bang hớt hải chạy đến. Gã không nhận ra Kiếm Vân nên hỏi Vô Trần đạo trưởng :
Kiếm Vân lên tiếng :
Gã hóa tử sa lệ sụp xuống thưa :
Dù đã nghi ngờ từ trước nhưng tin này cũng như sét đánh bên tai mọi người. Họ giục ngựa phóng nhu bay về môn phái mình xem sự thể.
Trưa hôm sau, Kiếm Vân đã về đến Lạc Dương. Đoạn cuối đường, chàng đã bỏ con tuấn mã mệt mỏi nằm lại, dùng khinh công “Vạn Lý Phần Hương” vượt quãng đường hai trăm dặm.
Chàng an ủi khích lệ mọi người rồi cho tiến hành xây dựng lại Tổng đàn. tối hôm đó, chàng cho họp hội đồng trưởng lão. Năm lão đều bị thương nhưng không đến nỗi nặng nề.
Chờ họ an tọa, chàng hỏi Chấp Pháp trưởng lão Tư Mã Giao :
Lão hậm hực nói :
Chàng gật gù hỏi Cầu Nhiệm Cái :
Lạn Thái Hồ buồn bã đáp :
Bỗng đệ tử trực nhật dẫn ba vị Phi Ma vào. Y phục họ đầy máu, trên người đầy thương tích. Thiết Phiến Ma Quân chỉ còn là cái xác không hồn trên tay nhị Phi Ma.
Tô Tháo hốt hoảng chạy đến, đỡ lấy xác Bát Phi Ma khóc ròng. Thốc Đầu mắng họ Tô :
Họ Tô nín bặt, ôm xác đem vào phía sau tắm rửa, khâm liệm.
Kiếm Vân xua tay :
Hàn Phụng Hương đưa họ vào trong, bảo đệ tử lấy nước rửa sạch các vết thương, thoa loại thuốc Kim Sang thần diệu của Nan Đề lão nhân, băng chặt lại.
Y phục Cùng Gia bang tuy vá víu khó coi, nhưng còn hơn những chiếc áo rách đầy máu trên người ba lão Phi Ma. Họ đành tạm thời trở thành hóa tử.
Cơm rượu được dọn lên, Kiếm Vân bắt họ ăn no mới cho nói. Nhưng chỉ được hai chén, họ đã nghẹn ngào không nuốt nổi nữa. Thốc Đầu Ma Quân nghiến răng nói :
Kiếm Vân rót cho lão một chén rượu rồi hỏi :
Tam Phi Ma Thiên Thủ Ma Quân, người có thủ pháp ném ám khí tinh tuyệt nhất thiên hạ, căm hận đáp :
Liêu Đông Tôn Giả có một bái đệ tên gọi Trường Bạch Thần Đao Tề Cáp Nhĩ. Bọn đao thủ bịt mặt đều do lão họ Tề dạy dỗ. Số còn lại chính là thủ hạ Kim Long bang.
Chàng gật gù bảo :
Tô Tháo từ trong bước ra, nghe vậy liền bô bô nói :
Thốc Đầu Ma Quân ra hiệu cho hai em. Ba lão nhất tề vòng tay nói :
Kiếm Vân mỉm cười nói :
Tư Mã trưởng lão cười khà khà bảo :
Ba lão Phi Ma cúi đầu tạ ơn. Mọi người tiếp tục ăn uống đàm đạo.
Năm ngày sau, đệ tử Cùng Gia bang các nơi đã gửi thư về báo cáo thiệt hại của các môn phái.
Đại Hùng bảo điện của Thiếu Lâm tự cháy hết một góc, thương vong gần trăm. Võ Đang cũng bị thiêu hủy dãy nhà sau, bị thương bốn chục người, Hoa Sơn, Thanh Thành cũng thiệt hại không nhỏ. Chỉ có Kim Ưng môn là an toàn nhờ hàng rào chông, bẫy, cơ quan mà Phiêu Phong thư sinh đã bố trí trên sườn núi Ưng Sơn. Bọn Kim Long bang tổn thất đến hơn trăm mà không vào nổi tổ đường, đành phải rút lui. Nga Mi sơn ở tận Tây Thục nên chúng không với tới.
Nói chung, nếu không được Liễu Kiếm Vân nhắc nhỡ trước, tổn thất các phái sẽ nặng nề hơn nhiều.
Cuối tháng năm, Chưởng môn các phái kéo đến Lạc Dương tụ hội, bàn bạc kế sách đối phó với Liêu Đông Tôn Giả.
Vô Trần đạo trưởng bi phẫn nói :
Võ Lâm Chí Tôn lắc đầu :
Kiếm Vân hỏi lão :
Hàn môn chủ lắc đầu :
Vạn Độc Ma Quân trầm giọng bảo :
Cầu Nhiệm Cái lo lắng :
Vạn Độc Ma Quân đỡ lời :
Võ Lâm Chí Tôn nghiêm mặt nói :
Thiên Nhất thần tăng lộ vẻ phấn khởi :
Vạn Độc Ma Quân trao cho chàng một túi da nhỏ, trong đấy chính là viên Xà Nương Xuân Hoàn.