**
Sợ nhỡ việc của Ahmya, tôi nhún chân bay, động tác mau lẹ một chút băng ngang qua tường thành Kaze. Đập vào mắt là một rừng cây tím đen, loáng thoáng ánh sáng và tiếng khóc than.
Tôi bay là là dựa theo tiếng khóc, mò ra chỗ của nghĩa trang. Cứ nghĩ mấy bãi tha ma đều ghê rợn âm u, ai ngờ nghĩa trang ở Baridi còn đẹp hơn cả khu du lịch sinh thái. Ánh đèn long lanh giăng đầy. Từng ngôi mộ là từng ô đóng bằng gỗ mun đen chứa đầy nước đủ màu sắc tỏa sáng. Trước mỗi một ngôi mộ đều có một bia đá trắng khắc chữ đỏ. Tôi tìm thấy gia đình đang than khóc kia, cả người bọn họ mặc trang phục trắng thuần, vẻ mặt đau buồn cùng rải cánh hoa đủ màu trước mộ của người mới mất. Nói là mộ, thực chất đó là một quan tài nước màu trắng đục hình chữ nhật dài tầm 2m, chiều ngang khá hẹp. Tôi đáp cánh trên bia mộ của người mới chết nghiêng người nhìn bọn họ. Mấy người này dáng vóc khá giống người Trái Đất bình thường, chỉ là nét mặt ai cũng thanh tú thon nhỏ, tóc nâu đen, đôi mắt không giống màu nhau. Họ khóc lóc ỉ ôi một hồi, tôi nghe qua người chết là một cô gái mới 15 tuổi. Còn nghe loáng qua là thành Kaze đang mắc dịch bệnh, đây là ca tử vong thứ 8 trong tuần này.
Tôi đứng chờ từ lúc mặt trăng còn non cho tới khi trăng lên tận đỉnh đầu, mấy người nhà đó mới chịu lục đục rời đi. Tôi chắp cánh bay lượn hết một vòng nghĩa trang, xác định không còn ai, tôi mới canh bốn góc nghĩa trang, lấy chiếc bông tai màu hồng đậm rót một ít chất lỏng ra, giăng thành một kết giới màu hồng căng kín nghĩa trang. Sau đó tôi bay về chỗ cái mộ mới toanh kia, nhỏ vài giọt màu vàng trong chiếc bông tai còn lại ra, ánh sáng vàng rơi ra như con đom đóm khẽ lướt cực nhanh bay xuyên qua kết giới rồi biến mất. Năm phút sau, tôi đứng chờ mãi không thấy ai, rồi tự nhiên từ dưới đất, Ahmya chui đầu lên bất ngờ làm tôi suýt ú tim té bật ngửa vô ô mộ.
Con bé dùng thuật độn thổ chui vào thần không biết, quỷ không hay, năng lực như vầy còn phải nhờ tôi đi theo giữ ma làm gì trời?
Ahmya vừa nói vừa đưa tay xuống mặt nước trắng đục mò mẫm, dùng sức vớt lên một tử thi tóc đen xinh xắn đang nhắm nghiền mắt mặc chiếc váy trắng thuần. Con bé lấy trong cái túi đeo chéo bên người một vài đồ nghề, rồi lẩm bẩm:
Tôi nhìn cái thi thể trắng bệch đáng thương kia bị cô em họ mình móc đi đôi mắt, rùng cả mình, đành lãng ánh mắt đi chỗ khác. Con bé nói rằng, những ô mộ có màu lấp lánh là xác đã tan biến, chỉ còn màu của máu linh hồn ở lại. Một khi máu linh hồn cũng biến mất thì ô mộ sẽ trở nên trong suốt, tới đó, ô mộ sẽ được nhường cho một người khác, quá trình này nhanh thì vài năm, lâu thì vài chục năm, không ai biết được. Màu trắng đục trong ô mộ này là một chất dưỡng hòa vào an táng thi thể khiến thi thể dễ dàng tan biến hơn. Ô mộ bình thường làm từ thủy tinh, những ô mộ làm bằng gỗ toàn là những kẻ giàu có, dựa vào chất liệu gỗ có thể đoán ra thân phận chủ nhân. Con bé tử thi này cũng thuộc hàng gia thế trong thành Kaze.
Ahmya thấy gương mặt xanh lét như tàu lá của tôi, lại trách:
Ờ nhắc mới nhớ, tôi giờ có khác một con ma nữ là bao!
Công chúa Ahmya ỡm ờ:
Con bé đã dùng dao xiên tới ngực tử thi rồi luồn tay vào mò mẫm. Lát sau tôi thấy quả tim nhầy nhụa máu đen trong tay của Ahmya, kinh dị đến mức tôi nhắm tịt mắt.
Mất ít lâu Ahmya mới xử lý xong cái xác. Con bé rút hết gân, những mạch máu đàn hồi nhất, cả khuôn mặt xinh đẹp của cô bé kia cũng bị lột đi. Ahmya hận không thể khiêng hết cái xác về, chỉ lựa những thứ tinh tế nhất của tử thi mà thôi. Tôi đưa mắt nhìn nó gọt hết thịt trên khúc xương trắng kia, tự nhiên muốn buồn nôn. Con bé tỉnh bơ, vừa lấy dao gọt bớt thịt, vừa hát vang khe khẽ lấy làm vui thích.
Ahmya đem hết những chiếc lợi phẩm cất vào túi, sau đó đá cái xác trở về ô mộ, chìm vào chất lỏng trắng đục. Màu máu đen hòa lẫn gì đó màu xanh dương loang nhanh như vết mực hòa cùng thứ chất lỏng trắng đục kia.
Nghe nhắc tới Ken, tôi thoáng cau mày. Nghĩ tới chàng trai đẹp đẽ trong hồi ức đã từng nằm vô lực trong một cỗ quan tài nào đó, nhớ đến chi tiết cậu ấy bị cướp lấy máu linh hồn, rồi tưởng tượng ra cảnh nếu Quỷ tộc chà đạp lên thân xác cậu. Uầy, thực sự không chịu nổi!
Cả một đêm loay hoay trong nghĩa trang thành Kaze, đến gần sáng hai chị em tôi mới bay về được tới cung điện của Ahmya. Đó là nơi nằm trong Độc viện.
Độc viện cảnh quang u ám tựa chốn âm ti.
Còn Ahmya lại như nữ hoàng nơi đó. Hóa ra người đứng đầu Độc viện chính là Ahmya. Độc viện lúc gần sáng không có người, chỉ có bóng dáng Ahmya dắt tôi đi qua thảm cây cối tối om. Mấy loài cây độc đều có vẻ đẹp kì dị, màu sắc rực rỡ, có mấy loài hoa dị hợm như mấy bông hoa ăn thịt người cứ kéo giữ vạt tay áo dài của con bé.
Y sư viện mang phong cách như là rừng thần tiên thì Độc viện y chang cái địa ngục u tối, nhìn còn giống bãi tha ma hơn cái chỗ tôi vừa mới trộm xác. Căn phòng ở giữa có một vạc nước màu xanh mạ lõng bõng, có một con lửa yêu tinh chớp chớp mắt nằm dưới vạc khè lửa. Đồ trong phòng gần như tôi đều sờ được, chứng tỏ chỗ này rất thuần âm, không chỉ bàn ghế mà đến từng cái muôi đặt trên vạc tôi đều chạm qua được.
Tôi mệt cả ngày, ngồi cuộn tròn bên cạnh Ahmya, còn nó thì cứ loay hoay xử lí mấy thứ đồ vừa tha về, cứ sợ để lâu lại hư. Tôi cứ vậy lim dim từ lúc nào. Lúc tôi tỉnh dậy, Ahmya đang khuấy cái vạc sôi màu đỏ lòm bằng một khúc xương trắng, con bé còn nâng khúc xương lên li3m một cái, tấm tắc khen ngon.
Cha mạ ơi tha cho con!
Lúc này trời đã sáng bảnh mắt, Độc viện vẫn giữ không khí âm u rờn rợn. Lúc này tôi đang định đứng dậy theo bảo Ahmya cùng đi thăm coi Jiro dậy chưa thì lại thấy ngay cái bóng áo đỏ đi như bay tà tà trên nền đất.
Hừ, lại là con hồ ly chết bầm kia!
Hồ ly Reo rất thích mặc trang phục màu đỏ. Cả người lúc nào cũng như một bông hoa mạn châu sa xinh đẹp lượn qua lượn lại còn rung động hơn cả Công chúa Ahmya. Trên tay hắn cầm chiếc quạt màu cam lấp lánh như ánh than ấm phe phẩy, hàm răng trắng như sứ, khuôn miệng cong cong nét cười nhìn tôi rồi rủ rỉ bằng giọng điệu hết sức ranh mãnh:
Tôi ngồi cuộn tròn quá lâu, trước điệu cười như có như không của Thái tử Reo, tôi nén kinh ngạc, vờ ngáp dài rồi vươn vai một cái, làm như mình không hề bất ngờ gì.
Vậy mà Ahmya hết hồn tới mức quăng cả khúc xương trắng vào cái vạc, chụp lấy thân người áo đỏ kia, hào hứng lắc tới lắc lui.
Tôi thấy như não của Reo cũng bị con nhỏ lắc tới hỏng. Reo ôm đầu, ngưng cơn kích động của Ahmya xuống, khẽ mắng:
Tôi nghiêng đầu, có chút không tin tưởng, giọng hơi nâng cao:
Reo đang phe phỡn vẫy quạt, ấm ức đến nỗi gập cái quạt than đỏ lại cái cạch, ngồi chồm hổm trước mặt tôi, gào lên:
Ơ, hóa ra là đồ đạc đều có sẵn từ lễ đính hôn của Reo và Ahmya à? Vậy là Reo gấp tới nỗi lễ của mình không thèm làm, đem nhường lại hết cho hai chúng tôi. Mà sao tôi thấy hai người này có vẻ vui mừng như thể mới quăng được hòn than nóng bỏng tay qua cho tôi và Jiro cầm thế nhỉ?
Có một con ếch trên lưng đội một cái mai hình hoa sen nhảy tưng tưng lạc vào chỗ nấu thuốc của Ahmya, con bé đưa chân sút nó bay ngược về vườn Độc viện bên ngoài, suýt quên mất vạc thuốc đang khuấy, nó chụp lại khúc xương khuấy đều trong vạc, rồi ngân nga:
Reo khẽ lườm con bé, ống tay áo dài hơi lếch thếch nên hắn ta cuộn tay áo lại rồi mới cốc đầu Ahmya.
Vui vẻ được gì? Hai chúng ta tránh được chắc? Cùng lắm là vài tháng nữa tổ chức lại thôi!
Anh đã báo Phụ hoàng chưa đấy? - Ahmya đi thẳng ngay vào vấn đề, vẻ mặt đầy đăm chiêu.
Reo vân vê ngón tay mình, rụt rè cúi đầu, nói nhỏ:
Hừ! Vậy ra ông Thái tử này lại "cầm đèn đi trước ô tô" rồi! Hôn sự cả đời nói dời là dời, hay nhỉ!
Tôi cứng đơ hàm, chả biết vặn ra biểu cảm gì với tên ma vương này. Reo lầm bầm bảo là: Việc này hắn sẽ báo trong lần nghị sự tiếp theo của vương triều. Do trong phòng nấu thuốc chướng khí và khói xám ngoét bao trùm, Reo lại cuồng sạch sẽ, liên tục dùng quạt đẩy bay khói đi, nhưng hắn không trụ được lâu, liền ba chân bốn cẳng tung cánh bay đi về cung của mình để tẩy hết mùi tử khí trong Độc viện.
Ahmya hừ lạnh, chép miệng:
Tôi dõi theo cặp cánh đen mang sắc đỏ rực vừa tung cánh đi, hỏi:
Ahmya cả đêm không ngủ, mặt hơi lờ đờ nhưng rất chuyên tâm luyện thuốc, con bé dùng tay vẫy phép, chất đỏ trong vạc lượn như lốc xoáy bay lên không trung rồi rơi vào một bình thủy tinh lớn. Ahmya lấy da mặt của cô bé Baridi hôm qua ngâm vào chiếc bình thủy tinh đầy chất đỏ đó, sau đó mới trả lời.
Ahmya nói dài hơn tôi nghĩ, làm bức tranh về hai chàng Thái tử và Hoàng tử của Herzlos của tôi rõ ràng hơn một tí. Tôi xoa xoa cằm, đi lại gần chiếc bàn mà Ahmya đang đứng. Ở đó có một lồ ng chim, có một con vật đen thui và cặp chân tía sáng tóa, Ahmya đang xông một loại khói, khiến con vật kêu quác quác, gào khóc không ngừng, rồi con bé lại lấy một ống nhỏ hứng lấy nước mắt của con vật.
Ahmya phẩy tay, phép màu hồng tự động cuốn hai chiếc ghế lại ngay cái bàn, kê cho tôi và cô ấy ngồi xuống. Trên ngọn đèn pha lê, một con yêu tinh lửa tự mò lại gần chỗ bàn Ahmya ngồi, soi sáng cho Công chúa làm việc. Tôi thấy Ahmya lấy hai nhãn cầu đã ngâm trong dung dịch cả đêm qua ra, tỉ mỉ dùng một vật để rọc lấy võng mạc ra.
Giọng của Ahmya trở nên buồn bã, rồi thở dài một hơi và tiếp tục nói:
Tôi xoa xoa vai của Ahmya an ủi. Hóa ra Ahmya cũng mất đi người nhà vì chiến tranh. Tôi nhận thấy trong lời kể của con bé có nhiều lần kể về những thành viên trong hoàng tộc đã mất, hầu hết là đều chết trong chiến trận. Khốc liệt quá! Cả hai bên đất nước Herzlos và Baridi đều tổn thất quá nhiều vì trận chiến này. Một người sống trong hòa bình như tôi khi nghe về những điều này còn cảm thấy đau lòng đến vậy, mọi người ở đây đã phải trải qua mất mát lớn biết bao nhiêu. Tôi cảm thấy mình dường như đã được ưu ái quá nhiều, những đau thương đó chỉ còn trong những lời kể, khi mà tôi đang hạnh phúc trong thế giới của mình thì bao nhiêu người con của hai quốc gia, kể cả cha của tôi đã đổ máu vì đất nước của mình và ra đi mãi mãi. Tôi cảm thấy mình thật đáng trách vì ngoài những lời thương tiếc xoa dịu ra, tôi hoàn toàn không có cảm giác gánh chịu nỗi đau đó như là Jiro hay Ahmya. Mặc dù, trong lời kể, những người quá cố đều là huyết thống thân thuộc của bản thân tôi.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
Hinata hi sinh khi nào vậy Ahmya?
Mất cũng ba năm rồi! - Vẻ mặt của Ahmya cố xua đi nỗi ưu phiền. - Cũng sắp tới ngày giỗ của anh ấy!
Tôi ngập ngừng, thủ thỉ:
Ahmya buông tay khỏi chiếc dao rọc, bất ngờ ngẩng mặt nhìn tôi:
Sao cái gì chị cũng biết vậy?
Không, chỉ là nghe phong thanh mấy chuyện nhiều người kể rồi ghép lại thôi! - Tôi thật tình trả lời.
Lúc trong ảo cảnh Jiro đã từng nói sứ thần năm đó cử đi hòa giải với Saito Ken là một người bạn rất thân của Jiro. Cậu ấy là Hoàng tử, bạn bè nhất định là vương thân, quý tộc. Tôi lẩm nhẩm, hai năm trước Ken qua đời, trước đó một năm cậu ta từng bắt được Hoàng tử Aran của Quỷ tộc, khớp thời gian đó Hoàng tử Hinata cũng qua đời. Vậy nên tôi đoán mò mà ra thôi.
Xem ra Saito Ken không những kết thù với với Jiro, mà còn chuốc luôn thù với Ahmya rồi. Hèn gì đêm qua lúc Ahmya kể về cái chết của Ken đặc biệt thống khoái, hận không thể mò lên được núi Nua Nua uống cả máu linh hồn của cậu ta.
Thâm thù đại hận như biển với trời kiểu này, cho dù có thêm một ngàn năm nữa e rằng cũng chưa bớt gay gắt. Tôi đành phải hạn chế nghĩ về Ken một chút, nhỡ mà Jiro thăm dò đầu óc tôi mà biết được lại nổi cơn tam bành.
Mà nghĩ về Ken, tôi lại có chút đau lòng vì bỗng nhận ra một sự thật là cũng cũng đã chết trong một trận chiến. Hóa ra người thiếu niên đẹp đẽ đó vốn dĩ củng chỉ là một hồn ma.