Vương cung.
Trên bàn ăn, Chu Kình mặt mày vui mừng đỏ ửng lên, trên gương mặt nghiêm nghị lúc này cũng khó mà che được vẻ vui mừng, hắn cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Nguyên, cười nói:
Hiển nhiên hắn cũng biết được biểu hiện của Chu Nguyên trong kỳ thi ở Đại Chu Phủ hôm nay.
Tần Ngọc ngồi bên cạnh cũng nhìn Chu Nguyên với vẻ vui mừng quá đỗi, hai mắt rưng rưng.
Chu Nguyên đang ăn cơm, đối mặt với lời khen ngợi của Chu Kình và Tần Ngọc, hắn chỉ cười một cái, nói:
Chu Kình nghe thấy vậy thì cũng gật đầu, vui mừng nói:
Thắng mà không kiêu, cực khổ mà mấy năm nay tiểu tử con gặp phải xem ra cũng không phải uổng công.
Còn kỳ thi phủ cuối năm đúng là rất quan trọng.
Chu Kình chậm rãi nói:
Trong mắt Chu Kình lóe lên hàn quang, rõ ràng cũng cực kỳ căm hận Tề Vương kia.
Tần Ngọc nhìn Chu Nguyên với vẻ đau lòng, chần chừ cất tiếng.
Muốn kéo ngắn được khoảng cách kia thì hiển nhiên Chu Nguyên phải cố gắng rất nhiều.
Chu Nguyên lại có vẻ bình tĩnh hơn, chỉ quay sang cười trấn an Tần Ngọc:
Hắn khi xưa vì không cách nào khai mạch cho nên chỉ có thể trốn trong cánh chim của phụ vương, nhưng bây giờ hắn đã có thể khai mạch tu hành, đương nhiên phải dốc toàn lực, gánh vác chút áp lực cùng phụ vương.
Bởi vì hắn biết rõ tình hình của Đại Chu bọn họ hôm nay có nhiều nguy cơ rình rập cỡ nào.
Nhìn thấy Chu Nguyên hiểu chuyện cỡ này, Chu Kình và Tần Ngọc đều cảm thấy vui mừng, nhưng nhiều hơn nữa là tự trách lẫn đau lòng, nếu như năm đó bọn họ có thể phát hiện ra âm mưu của Vũ vương sớm hơn thì sẽ không khiến cho Đại Chu rơi rơi vào hoàn cảnh thế này, mà Chu Nguyên cũng sẽ không phải gánh chịu nhiều áp lực như thế ở độ tuổi này.
Chu Nguyên cũng cảm giác cảm xúc của Chu Kình và Tần Ngọc có phần sa sút, bèn vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
Yêu Yêu đang ôm Thôn Thôn ngồi ở đối diện im lặng ăn cơm nghe Chu Nguyên nói thế thì hơi ngước mắt lên nhìn Chu Nguyên một cái, giống như đang bất mãn hắn dám kéo chuyện lên người cô.
Chu Kình nghe thấy thế thì gật đầu, cười nói:
Hắn vừa nói xong thì Tần Ngọc đã liếc hắn một cái, theo như nàng thấy thì Yêu Yêu cũng chỉ là một thiếu nữ vị thành niên mà thôi, Chu Kình làm như thế thật đúng là dạy hư trẻ con mà.
Bất quá nàng còn chưa kịp nói gì, Yêu Yêu vốn đang im lặng đột nhiên hai mắt sáng rỡ lên, giơ tay bưng chén rượu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, vô cùng hào sảng.
Chu Kình cũng ngây ra, nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tần Ngọc ném qua thì xấu hổ gượng cười, vội vàng uống cạn rượu trong chén, chỉ là không dám nhắc tới chuyện kính rượu nữa.
….
Tề Vương phủ.
Trong một gian thư phòng, bên trong ngọn đèn đang thiêu đốt hỏa thạch phát ra ánh sáng mờ ảo.
ở sau chiếc bàn, một nam tử trung niên mặc hoàng bào đang ngồi ngay ngắn ở đó, hắn liếc nhìn thư tịch, ánh mắt hờ hững, trên chân mày có một cỗ khí tức lạnh lẽo, phát ra cảm giác áp bách như có như không, khiến cho người ta không dám xem thường.
Tề Nhạc đang khoanh tay mà đứng trước bàn của hắn, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Im lặng hồi lâu, nam tử trung niên mặc hoàng bào kia rốt cuộc dời mắt khỏi thư tịch, thản nhiên hỏi.
Tề Nhạc lập tức trả lời.
Nam tử trung niên mặc hoàng bào kia hiển nhiên chính là Tề Vương của Đại Chu, Tề Uyên.
Tề Vương khẽ nheo hai mắt lại, âm lãnh sắc bén như một con độc xà, chậm rãi nói:
Trong mắt Tề Nhạc lóe lên sát ý, nói:
Tề Vương trầm ngâm một hồi lâu rồi lắc đầu nói:
Tề Nhạc nghe thấy vậy thì cũng khẽ gật đầu, năm đó Chu Nguyên bị phế hoàn toàn, quả thật khó mà vực dậy được.
Tề Uyên cười lạnh một tiếng, nói:
Ta chuẩn bị bao năm, bây giờ ngay cả Chu Kình cũng không dám làm gì ta, chẳng lẽmột tên tiểu tử mới mở được hai mạch lại có thể xoay chuyển thế cục hay sao?
Nếu như chỉ một tên phế điện thôi mà phải thống báo cho Đại Vũ thì sẽ khiến cho bọn họ xem thường, tương lai dù chúng ta cướp được Đại Chu thì e là cũng sẽ bị bọn họ cướp mất.
Tề Uyên đặt quyển thư tịch trong tay lên bàn, nói:
Chỉ cần cuối năm nay ất viện giành được hạng nhất thi phủ thì Đại Chu Phủ sẽ thành vật trong tay ta, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Cho nên, kì thi phủ cuối năm này, con nhất định phải giành được thắng lợi.
Nhìn thấy Tề Uyên nhìn mình, Tề Nhạc gật đầu không chút do dự, nói với vẻ tự tin:
Phụ vương cứ yên tâm, kì thi phủ cuối năm này, ở Đại Chu Phủ, không ai có thể đối đầu với con.
Còn tên Chu Nguyên kia, nếu như hắn không biết điều thì tới lúc đó con sẽ phế hắn đi, xem hắn còn có thể đứng dậy được nữa không.
Nói tới đây, khóe miệng của Tề Nhạc nhếch lên thành một nụ cười dữ tợn.
…..
Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng thì Chu Nguyên đã tiếp tục luyện tập tám mươi chín thức đoán long hí không chút ngơi nghỉ, sau đó lại hoàn thành việc trùng mạch mỗi ngày.
Sau khi làm xong hết mấy việc này thì hắn lại tắm rửa sạch sẽ, ra khỏi vương cung đi tới Đại Chu Phủ.
Hôm nay đã vào giáp viện rồi, hắn không thể thường xuyên trốn khóa như trước nữa.
Đại Chu Phủ, giáp viện.
Bên trong giáo viện rộng rãi, có mười mấy thân ảnh đang tụ tập cùng nhau có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Khi Chu Nguyên, Tô Ấu Vi và một vị tân sinh khác vừa mới bước vào thì mười mấy cặp mắt trong nội viện lập tức phóng tới, trong ánh mắt tràn ngập tò mò lẫn chờ mong.
Bị người ta nhìn chằm chằm như thế, ba người Chu Nguyên đều giật mình.
Đang lúc bọn họ kinh ngạc ngẩn người thì có hai đạo thân ảnh đi tới từ bên trong giáo viện, một nam một nữ, thiếu niên có dáng người cường tráng, làn da ngăm đen, gương mặt có phần tục tằng lại nhe răng cười tươi, trông có vẻ thật thà phúc hậu.
Thiếu nữ thì có phần xinh đẹp, tuy rằng kém Tô Ấu Vi, nhưng đôi chân ngọc thon dài kia vẫn khiến người ta chú ý.
Thiếu niên da ngăm thật thà phúc hậu kia cười nói với ba người Chu Nguyên.
Thiếu nữ xinh đẹp nọ cũng chớp mắt cười nói với ba người:
Cô nhìn về phía Tô Ấu Vi, cười nói:
Nghe thấy cô trêu chọc như thế, mặt Tô Ấu Vi đỏ lựng lên, bộ dạng tuyệt mỹ khiến cho không ít thiếu niên trong giáo viện đều mở to mắt nhìn chằm chằm.
Dương Niên cũng cười, nhìn Chu Nguyên nói:
Chu Nguyên chắp tay cười nói:
Dương Tái thấy Chu Nguyên bình hòa như thế thì khá kinh ngạc, chợt cười lớn gật đầu, nói:
Mọi người giới thiệu lẫn nhau, nhanh chóng làm quen hết học viên trong giáp viện, một số học viên cũ trong giáp viên cũng đều là thiếu niên, tốt bụng nhiệt tình, nên cũng chẳng có chuyện ra oai phủ đầu gì hết, sau khi làm quen với nhau xong thì nhanh chóng làm thân.
Lúc này Chu Nguyên mới biết rõ, Dương Tái chính là người đứng đầu của giáp viện, cho nên được bầu làm viện thủ của giáp viện, đã mở được năm mạch, còn Tống Thu Thủy thì yếu hơn một chút, nhưng cũng đã mở được năm mạch.
Thực lực cỡ này đúng là không thể sánh bằng Tề Nhạc, chẳng trách Sở Thiên Dương lại lo lắng về kỳ thi phủ cuối năm đến thế.
Đang lúc mọi người làm quen với nhau thì Sở Thiên Dương cũng đi vào trong giáo đường, ho nhẹ một tiếng, mấy thiếu niên thiếu nữ đang xôn xao cười nói đều vội vàng nín bặt, cung kính nói:
Sở Thiên Dương gật đầu nói:
Mọi người đều gật đầu trả lời.
Sở Thiên Dương chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Hắn vừa nói xong thì lập tức dẫn tới vô số tiếng kêu khổ than thở.
Sở Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, quát to:
Rất nhiều thiếu niên nghe hắn quát như thế thì đều lộ ra vẻ xấu hổ, vội vàng cúi đầu, Dương Tái và Tống Thu Thủy có thực lực mạnh nhất cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, ất viện bây giờ mạnh như thế, bọn họ cũng đã dốc hết sức để đuổi theo rồi, nhưng tên Tề Nhạc kia thật sự rất lợi hại, cứ mãi đè chặt bọn họ không ngóc lên nổi.
Nhìn thấy mọi người không dám nói gì nữa, lúc này sắc mặt của Sở Thiên Dương mới dịu xuống, nói:
Hắn vừa nói xong thì ánh mắt của mọi người trong giáo viện đều sáng bừng lên, gương mặt tràn ngập vẻ hớn hở chờ mong.
Chu Nguyên nghe thấy vậy thì trong lòng cũng rục rịch, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú lẫn tò mò.
Hắn đã sớm nghe phụ vương nói tới, ở trong Đại Chu Phủ này có một bảo địa tu luyện, mà bảo địa đó, đúng là thác Ngọc Linh mà Sở Thiên Dương vừa mới nói.
Đồng thời đây cũng là một trong những lý do chính vì sao sau khi được vào giáp viện thì Chu Nguyên không muốn bỏ khóa nữa.