Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Thiên, muốn xem thử ý của hắn. Dù sao Vọng Dương Bá cũng là phụ thân hắn, trước mặt hắn xử lý chuyện này, nói khó nghe chút thì, khá giống đánh vào mặt hắn vậy.
Vương Nhất Thiên biểu hiện rất bình thản, nói.
Nam tử không tín nhiệm lắm nhìn Vương Nhất Thiên, hình như sợ lấy ra sẽ bị người tiêu hủy, sau một lúc lâu, nói.
Vương Nhất Thiên thấy nam tử kia cũng không phải hạng người ngu xuẩn, nói.
Ánh mắt nam tử dao động giữa hai người một lát, cuối cùng dừng trên người Tiêu Chiến, hỏi.
Tiêu Chiến mặt không chút thay đổi nói.
Nếu chứng cứ là thật, bổn vương nhất định trình lên Phụ hoàng, trả cho ngươi công đạo. Nếu có chút giả dối, bôi xấu mệnh quan triều đình chỉ là tội chết, tự ngươi suy nghĩ.
Có những lời này của Vương gia, tiểu dân liền yên tâm. Lời tiểu dân nói tuyệt đối không có nửa phần giả dối, nếu không nhất định chết không có chỗ chôn.
Nói xong, nam tử cởi áo khoác, lại mượn Trác Hồ một cái kéo. Lập tức cắt mở lớp lót trong. Ở giữa lớp áo lót và áo ngoài, có cất mấy phong thư hơi mỏng, nam tử này tách chứng cứ ra, rồi mới nhét vào giữa lớp y phục, như thế mới không lộ ra mất tự nhiên.
Sửa sang mấy phong thư lại xong, nam tử hai tay giao cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến tiếp nhận, xem thật kỹ, xem xong phần nào liền đưa cho Vương Nhất Thiên. Chỉ là y càng xem càng níu mày chặt hơn, có kinh ngạc, có phẫn hận, thậm chí còn có một ít lo lắng không biết nói thế nào. Trong những phong thư đó, có chỗ là Vọng Dương Bá tự tay viết, chữ viết Vương Nhất Thiên có thể chứng minh, thật sự là chữ viết tay của Vọng Dương Bá. Thư cũng đã khá cũ, giấy đã hơi ố vàng, màu mực cũng không giống rõ ràng như mới nữa. Còn có một phần là một đoạn danh sách, trên đó ghi chép tên nạn nhân bị Vọng Dương Bá làm hại, hoặc là có Vọng Dương Bá tham dự. Các sự kiện, đồng lõa cùng chi tiết cũng dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất trình bày cực kỳ rõ ràng.
Xem xong mấy thứ này, Tiêu Chiến sai Trác Hồ đưa đến phòng sưởi cho Vương Nhất Bác xem.
Nam nhân lúc này mới lại mở miệng nói.
Nam tử thở dài, tiếp tục nói.
Tiêu Chiến chưa từng nghĩ Vọng Dương Bá cư nhiên có gan này. Nhưng nghĩ lại, năm đó có lão gia tử chống lưng, gã dù có sai, lão gia tử cũng che chở. Hơn nữa trong quá trình này có bao nhiêu chủ ý là của lão gia Vọng Dương Bá, cũng rất khó nói. Sau khi lão gia Vọng Dương Bá qua đời, Tiên hoàng xem công tích, vẫn chưa giáng vị Vọng Dương Bá.
Gã mấy năm nay tầm thường, lại không lo áo cơm, chỉ sợ ăn được cũng là từ vốn liếng năm đó tha về mà ra.
Với sự nổi bật của Hoàng Quý phi ngày trước, những người đó cho dù muốn nói, cũng phải suy nghĩ một chút mình có đủ phân lượng hay không. Huống gì những người này một bộ phận lớn nhất đều là hộ phú, không phải là quan viên triều đình, muốn tố giác càng khó.
Tuy rằng y cũng rất muốn nhìn phủ Vọng Dương Bá rớt đài, nhưng không thể chỉ nghe lời một phía của Ngụy Thư Miễn.
Sự tình tới nước này, Vương Nhất Thiên cũng không muốn biện bạch cái gì cho Vọng Dương Bá, thứ nhất hắn hiểu chứng cứ này không giống giả tạo, thứ hai, ý niệm rời khỏi Phủ Vọng Dương Bá trong đầu vẫn không biến chuyển.
Nhưng nói lại, chuyện phụ thân hắn có thể mặc kệ, nhưng chuyện khác vẫn phải hỏi rõ ràng.
Nói đến Vương Tố Cẩm, trên mặt Ngụy Thư Miễn cũng không có nửa phần xấu hổ, nói.
Vương Nhất Thiên cau mày nghe Ngụy Thư Miễn nói. Thật ra, Ngụy Thư Miễn dáng vẻ không tồi, nhìn cũng văn nhã, thật sự là kiểu các cô nương sẽ thích. Hắn chỉ là không ngờ Vương Tố Cẩm lại chẳng biết liêm sỉ như thế, làm ra loại chuyện ô nhục danh tiết cỡ này. Nhưng nghĩ đến trước đây nàng dám can đảm vào phòng của Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, mất hết sĩ diện, cũng sớm dự đoán được nàng không phải cô nương an phận.
Nghe xong lời hắn nói, Vương Nhất Thiên cảm thấy Vương Tố Cẩm căn bản là tự tác nghiệt, tuy rằng Ngụy Thư Miễn bỏ nàng lại đúng thật là bất nghĩa, nhưng nếu là hắn, cũng chưa chắc sẽ đối xử tử tế với con gái của kẻ thù. Huống gì nữ nhân này còn từng uy hiếp hắn.
Nể mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hỏi ý kiến Vương Nhất Thiên.
Vương Nhất Thiên không chút do dự nói.
Việc này nếu hắn tố giác, cho dù là chính nghĩa, cũng khó miễn thị phi, dù sao hắn cùng với Vọng Dương Bá là phụ tử. Mà nếu là Lân Vương gia làm, chính là vì nước trừ gian, dù sao Lân Vương phủ cùng phủ Vọng Dương Bá, từ sớm đã không đội trời chung.
Tiêu Chiến suy nghĩ giây lát, gật đầu nói.
Việc này đợi điều tra rõ, sẽ phái người báo cho ngươi. Vì bảo đảm an toàn, Ngụy Thư Miễn trước hết đưa về quân doanh.
Được. - Vương Nhất Thiên cũng không có ý kiến.
Muốn hỏi gì cũng đã xong, Tiêu Chiến sai người lặng lẽ đưa Ngụy Thư Miễn trở về, cũng bố trí người theo dõi nhất cử nhất động, nếu có gì khác thường, tùy thời báo lại. Trong quân doanh đều là người một nhà, tất nhiên cũng sẽ không nói lung tung.
Thời gian ở Lân Vương phủ cũng không ngắn nữa, Vương Nhất Thiên còn phải trở về, để tránh trong nhà gây thêm chuyện, liền đứng dậy cáo từ.
Vương Nhất Thiên cất bước rời đi, Tiêu Chiến đi vào phòng sưởi. Từ khi Trác Hồ đưa những chứng cứ kia vào cho hắn, Vương Nhất Bác không ra ngoài nữa, ngay cả khi Vương Nhất Thiên rời đi hắn cũng không đến tiễn.
Vương Nhất Bác ngồi trên tiểu tháp, trong tay nắm lá thư. Mà trên thư rõ ràng xuất hiện tên "La phủ". Họ này ở Nghiệp quốc cực ít, huống gì còn là lão gia của La Vân Hi. Vương Nhất Bác quả thực không thể tin nổi, cũng không dám đưa cho La Vân Hi xem. Nếu cha biết La gia bị diệt môn căn bản là phủ Vọng Dương Bá một tay tạo thành, cha phải làm sao đây?
Tiêu Chiến nhẹ nhàng rút trang giấy trong tay Vương Nhất Bác ra, xoa xoa tóc hắn.
Y vừa nãy khi xem chứng cứ, cũng đã thấy được tên nhà của La Vân Hi, nhưng cụ thể là chuyện gì, còn phải hỏi La Vân Hi mới biết được.
Tiêu Chiến ôm hắn, trấn an nói.
Vương Nhất Bác ôm ngược lấy y, buồn bực nói.
Người này luôn có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện với hắn, chỉ cần sự tình có liên quan đến hắn, Tiêu Chiến sẽ không sẽ không làm ngơ.
Vương Nhất Bác gật đầu. Hai người ôm ấp không bao lâu, La Vân Hi cùng Trương Bân Bân liền tiến vào. Nhìn hai người dán cùng một chỗ, làm trưởng bối tuy rằng vui mừng, nhưng nhiều ít gì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Trương Bân Bân chắc chắn sẽ không nói trước, La Vân Hi đành phải mở miệng.
Viện thiên này rất lớn, nếu không phải Thanh Mẫn nói cho bọn họ đi đến đâu, cũng chưa chắc tìm được.
Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, trên mặt không có gì ngượng ngùng, chỉ nói.
Cha cùng tiền bối đi đâu vậy?
Tùy tiện đi ra ngoài một chút.
Cha hình như không muốn nhiều lời, nhìn thần sắc Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, hỏi.
Vương Nhất Bác định rồi thảnh thơi, nói.
Cha, con có việc muốn nói cho người.
Nói đi. - La Vân Hi nói.
Tiêu Chiến bắt được một người, người kia muốn tố cáo Vọng Dương Bá, cũng cho chúng con chứng cứ này...
Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy một lời khó nói hết, dứt khoát nói đơn giản một chút, lập tức đưa chứng cứ cho La Vân Hi.
La Vân Hi khó hiểu lấy qua mấy trang giấy, cúi đầu xem. Mới đầu còn ổn, nhưng càng xem sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng thậm chí bắt đầu phát run, hình như là muốn ngất xỉu đến nơi...
Vương Nhất Bác cũng không biết phải làm sao mới tốt, chỉ có thể bất lực kêu.
Trương Bân Bân thấy mặt hắn gần như trắng bệch, lấy chứng cứ trong tay hắn, tự cúi đầu xem. Xem xong, Trương Bân Bân cũng không nhịn được nắm chặt bàn tay, nói.
Thì ra là thế...
Hắn... Hắn gạt ta... Hắn gạt ta.
La Vân Hi đầu tiên là thì thào tự nói, sau đó lại cơ hồ khàn cả giọng lặp lại ba chữ "Hắn gạt ta". Một số thanh âm gần như rên rỉ, khiến Vương Nhất Bác cảm thấy sợ hãi, cũng rất chật vật.
Hắn chưa bao giờ chứng kiến cha như vậy, không khống chế được như thế, bi thống như thế, giống như không được giải thoát, ai oán khóc thảm. Nhưng không có nước mắt, chỉ có nhẫn nhịn đến mức hốc mắt phiếm đỏ.
Có lẽ cảm nhận được tâm tình không vui của Vương Nhất Bác, tiểu tử trong bụng kia cũng bắt đầu lộn xộn, như là an ủi, như là đang cùng phẫn nộ với Vương Nhất Bác.
Trương Bân Bân ném giấy sang một bên, dùng sức ôm chặt La Vân Hi, thấp giọng trấn an.
La Vân Hi mới đầu còn giãy dụa, cuối cùng không còn khí lực, gục trong lòng Trương Bân Bân, hôn mê bất tỉnh...
Vương Nhất Bác muốn đến xem cha đã ngất, lại bị Trương Bân Bân ngăn cản.
Trương Bân Bân ôm lấy La Vân Hi, đặt lên tiểu tháp.
Tiêu Chiến cũng không ngờ, một người luôn luôn khắc kỷ văn nhã lại không khống chế được như thế, sau khi Vương Nhất Bác đắp chăn cho La Vân Hi xong, hỏi.
Trương Bân Bân ngồi bên giường, một tay nắm tay La Vân Hi, nói.