Đêm. Dưới ánh trăng sáng mông lung.
Vẫn dưới mái hiên nhà sàn của Toàn Phong, Kim Linh và Toàn Phong đứng đối diện nhau. Ánh mắt nàng sắc lạnh nhìn chàng:
Toàn Phong nhếch môi:
Nội gian à? Hiện giờ ta không nghĩ ra được ai cả.
Ta không cần biết ngươi có nghĩ ra hay không, ta chỉ cần hành động của ngươi. Nhanh chóng tìm và thủ tiêu kẻ đó. Ta không muốn những tin tức tiếp theo lọt vào tai tên hoàng đế ngốc kia.
Nói như vậy người của cô từ sớm đã tiếp cận được hoàng đệ của ta, đúng vậy không?
Đúng vậy. Nên ngươi chỉ cần giúp ta đưa quân qua một cách an toàn, những việc còn lại cứ giao cho ta, ngai vàng tự nhiên sẽ từ trên trời rơi xuống cho ngươi.
Toàn Phong mỉm cười:
Kim Linh mỉm cười:
Xem như ngươi thông minh.
Xem ra thứ cô muốn có không đơn giản chỉ là một cái đầu, hận thù không khiến con người ta bất chấp như vậy. Nhưng ta cảnh cáo cô, nếu cô dám đi xa hơn thỏa thuận giữa chúng ta, cô sẽ nhận lấy hậu quả, ta sẽ không để cô được toại nguyện đâu.
Gương mặt Kim Linh hơi trầm xuống, nàng lạnh giọng:
Toàn Phong vẫn tỏ ra thản nhiên:
Ta biết trong lòng cô đang nghĩ cách trừ khử ta và những người biết được kế hoạch của cô nếu ta hủy bỏ giao ước hợp tác với cô. Nhưng điều đó không hề đơn giản, tuy miệng cô nói vậy nhưng nếu ta không muốn hợp tác nữa, cô sẽ nói những lời khiến ta hối hận và đổi ý. Vì hơn ai hết, cô biết ta còn giá trị đối với cô. Cô chẳng những không thể khử ta mà còn cần đến ta. Nói rằng cô sợ ta mới đúng chứ không phải ta sợ cô.
Ngươi…
Kim Linh nghẹn lời, Toàn Phong mỉm cười:
Kim Linh hừ giọng:
Được thôi. Ta nhất định nhớ những lời ngươi nói hôm nay, xem cuối cùng ai sẽ hoảng sợ trước ai.
Ta sẽ đợi. Nhưng cô cũng đừng quên lời ta đã cảnh cáo cô, đừng bao giờ đi quá giới hạn của mình. Lúc đó đừng trách ta không nói trước.
Kim Linh nhìn xoáy vào Toàn Phong, ánh mắt lộ rõ nét giận dữ.
Ta sẽ không quên những lời này.
Ta muốn biết người được cô cài bên hoàng đệ của ta là ai.
Bao giờ đến lúc ngươi tự nhiên sẽ biết. Bây giờ ngươi chỉ cần biết kẻ đó có thể nắm trong tay vài vạn đại quân, có thể ngày ngày nhìn hoàng đệ của ngươi chỉ là một chọi một y không hơn hoàng đệ ngươi. Còn điều động binh mã, nếu cùng lúc nhận được hai mệnh lệnh, binh lính sẽ nghe theo lời em ngươi chứ không nghe y, nên y không dám một mình mạo hiểm.
Kim Linh nói rồi quay lưng đi thẳng, nơi mái hiên chỉ còn lại Toàn Phong đứng lặng nhìn theo. Kim Linh đi rồi một bóng trắng mờ ảo hiện ra trước mắt chàng, chiếc bóng rõ dần lên tạo thành một hình người, người đó nhìn chàng mỉm cười. Đó là Tuyết Nguyệt.
Giọng nói của Tuyết Nguyệt mênh mang tựa gió thoảng, dịu nhẹ tựa cánh hoa rơi, u trầm như đêm mưa không ánh nến. Toàn Phong nhíu mày hỏi lại:
Tuyết Nguyệt không đáp lời chàng mà lại hỏi:
Toàn Phong thản nhiên đáp:
Vì đã là nội gian thì nhất định không thể để người thường nhìn ra được.
Nhưng ta không phải người thường vì sao cũng không nhìn ra được? Nếu nói rằng trong tất cả chúng ta người có thể là nội gian duy nhất thì chính là ngươi.
Cô không cần biết ai là nội gian. Chỉ cần biết bây giờ cô ta đang nhắm vào ai là đủ.
Ngươi cho rằng cô ta sẽ khử những người cô ta cho là nội gian sao. Người đó là ai, lão tứ sao?
Đúng vậy.
Có cần ta theo bảo vệ y không?
Không cần.
Kẻ nội gian được cài bên hoàng đệ của ngươi có thể là ai?
Cái đó nếu cô ta không chính miệng nói ra thì chỉ có trời mới biết.
Ngươi không lo lắng cho lão tứ à?
Dù ta có lo lắng, e rằng bây giờ cũng đã muộn rồi.
o0o
Căn phòng riêng của lão tứ cách căn nhà của Toàn Phong đến bảy dãy nhà sàn. Trong đêm Kim Linh đến nói chuyện với Toàn Phong lòng lão tứ chợt cảm thấy bồn chồn. Lúc sau y ngao ngán thở dài vì không chợp mắt được, vừa bật dậy định ra ngoài đi dạo thì có người đến gõ cửa. Y ra mở cửa thì nhận ra người đến là Thế Phong và Kim Linh.
Thế Phong là người lên tiếng trước:
Thừa Nguyên nhíu mày:
Phải thì sao còn không phải thì sao?
Nếu phải ngươi phải chết để trừ hậu họa.
Các ngươi muốn giết ta sao?
Kim Linh dịu dàng lên tiếng:
Thừa Nguyên lùi lại một bước vì thấy hai kẻ kia nét mặt lạnh băng, sát ý nổi lên và đang tiến sâu vào:
Kim Linh lạnh giọng:
Thừa Nguyên cười nhạt:
Kim Linh nhoẻn miệng cười:
Thừa Nguyên thở dài vì biết đêm nay khó thoát, nhưng vẫn cố hỏi:
Kim Linh nhíu mày:
Không phải quyền, không phải chưởng mà là thủ chỉ, ngón tay trỏ của Thế Phong cắm sâu vào ngực trái của Thừa Nguyên ngay khi câu cuối cùng của Kim Linh kết thúc. Một ngón tay đó cắm sâu vào bờ ngực chạm thẳng vào tim đối phương. Thừa Nguyên nghe rõ tiếng tim mình giãy giụa trong nỗi bất lực, tai nghe rõ mà miệng không thành lời. Và rồi, Thế Phong rút tay ra, lão tứ ngã xuống… bên ngoài có một bóng người bước vào, người đó chính là nhân dạng của lão tứ. Đêm ấy lão tứ chính thức bị người ta thay thế…
Lão tứ giả khi bước vào đã chính tay đổ lên vết thương lão tứ thật một thứ nước, ngay lập tức thi thể Thừa Nguyên sôi trào như bị nấu trên lửa đỏ sau đó tan thành tro bụi, thứ nằm dưới nền chỉ còn lại chiếc áo trống không.
o0o
Tuyết Nguyệt đang đứng nói chuyện với Toàn Phong bất chợt kêu lên:
Nàng nhìn vào hư không và kêu lên, Toàn Phong nhìn theo nhưng không thấy gì. Tuyết Nguyệt run giọng:
Toàn Phong gật đầu.
Toàn Phong gật đầu. Cuối dãy hành lang dần dần hiện ra một bóng người, nhạt nhòa hư ảo, ánh mắt tha thiết nhìn Toàn Phong. Bóng người ấy là lão tứ, linh hồn y vừa lìa khỏi xác vô thức tìm đến chỗ Toàn Phong. Bộ dạng lúc này của gã giống hệt lúc chết, giữa ngực trái vết thương cứ trào ra những giọt máu, rơi xuống và tan vào hư không.
Toàn Phong tiến đến dịu giọng:
Lão tứ gật đầu. Môi y mấp máy:
Như tiếng sét ngang tai, Toàn Phong lặng người một lúc, khi sực tỉnh bóng của Thừa Nguyên đã lùi ra xa, bay phất phơ giữa không gian rộng lớn. Ánh mắt tuy hướng về Toàn Phong nhưng trống rỗng vô hồn. Và rồi bóng dáng ấy tan đi…
Tuyết Nguyệt bước đến cạnh Toàn Phong dịu giọng:
Toàn Phong nghe nhưng không biết thật giả chỉ gật đầu không đáp. Tuyết Nguyệt lại hỏi:
Vừa rồi… y nói kẻ nội gian bên cạnh hoàng thượng tên Nhật Minh, thật ra, y là ai?
Là Lâm tể tướng.
o0o
Hoàng cung.
Đức vua đứng nhìn tấm bản đồ lúc lâu chợt cao giọng truyền:
Lúc sau quả nhiên ba người đến bái kiến, trong đó một là người rất thân cận với vua là Lâm tể tướng, tên tộc là Nhật Minh. Hai người còn lại là hai người nhìn hao hao nhau, một có ria mép có vẻ là huynh trưởng, người còn lại là một thiếu niên tuổi độ hai ngoài ba mươi. Hai người họ là phó thống lĩnh quân, dưới quyền đức vua và tể tướng. Trong hoàng triều Đại Quyển quốc, ba người có tước vị lớn nhất trong võ quan chính là ba người bọn họ. Thống lĩnh quân không có người “chính” chỉ có hai anh em họ lý là phó bởi vì “chính thống lĩnh quân” chính là tể tướng.
Khi thấy ba ái tướng đã có mặt đầy đủ, đức vua mới chợt hỏi:
Người anh trong hai huynh đệ họ Lý cung kính:
Theo thần chúng ta phải đánh, dù bại cũng phải đánh, vì nhân nhượng một tấc kẻ địch sẽ lấn lướt một tấc, chúng ta mất hết tiên cơ. Vả lại, đây là đất nước của ta, đường đi nước bước trong tay, dù kẻ địch hùng mạnh mấy cũng là người lạ, dù đông người phần thắng vẫn nghiêng về ta.
Còn Lâm ái khanh thì sao?
Lâm tể tướng cung kính tâu:
Đánh hay hàng theo thần còn phải nhìn vào lực lượng của địch và ta, nếu lự lượng chúng ít hay chênh lệch với ta không nhiều, chúng ta nhất định đánh. Nhưng nếu số lượng chúng quá đông chúng ta nên hàng để tránh làm hại bá tánh vô tội, chúng ta đợi thời cơ thích hợp bất ngờ trở tay khiến kẻ địch không thể phản kháng. Như vậy vừa thủ thắng vừa có thể giảm bớt thương vong không đáng có nếu đánh trực diện, mà đôi khi đánh trực diện cũng chưa hẳn ta thủ thắng.
Vậy khanh có chắc chắn rằng nếu lực lượng địch hơn ta quá nhiều, ta hàn phục sau đó sẽ có thời cơ lật ngược tình thế hay không?
Thần…
Sự ngập ngừng tỏ vẻ không chắc chắn. Đức vua mỉm cười, dịu giọng:
Được rồi, mặc dù hiện giờ ta vẫn chưa nhận được tin tức chính xác Mã quốc sẽ tiến quân vào đây hay không nhưng chúng ta một khắc cũng không thể lơ là. Ngay hôm nay, Lâm khanh và Lý Kiếm ái khanh hãy dán cáo thị, nhanh chóng chiêu mộ thêm quân sĩ, ngày đêm luyện tập. Lý Thương ái khanh hãy ở lại đây, ta còn vài điều cần phân phó.
Tuân lệnh.
Lý Kiếm là tên người anh trong hai anh em họ Lý. Lý Kiếm và Lâm tể tướng đi rồi đức vua quay lại Lý Thương mỉm cười hỏi:
Lý Thương cung kính đáp:
Đức vua bật cười:
Nói hay lắm. Ta có việc muốn giao cho khanh làm, đây là nhiệm vụ cơ mật, ngoài ta và khanh đừng để người thứ ba nào biết được. Kể từ bây giờ, khanh chỉ nhận lệnh của một mình ta.
Vâng, thưa hoàng thượng.