Nhà Bên Có Sói

Chương 12

Nhớ lại

lúc đó, Tần Tiểu Mạn nằm trên giường lăn qua lăn lại, vò đầu bứt tóc. Cô ngồi

dậy, mang đôi dép bông đi trong nhà vào, ngơ ngác nhìn cánh tay phải của mình.

Cái cảm giác nhàn nhạt này cùng với xúc cảm còn đọng lại trên khuôn mặt, đến

bây giờ vẫn còn thấy mơ hồ.

“A!” Tần

Tiểu Mạn hét lớn một tiếng, lấy điện thoại di động gọi cho An Nhiên, “An An,

cứu mình với!”

“Chuyện

gì?” cô đoán chừng Tần Tiểu Mạn nửa đêm mất ngủ gọi điện quấy rối chuyện tốt

của mình, chắc hẳn lại cùng Cố Lãng sinh sự.

Tần Tiểu

Mạn đỏ mặt nhăn nhó, âm lượng tựa như muỗi kêu lầm bầm “An An, anh ấy nói muốn

yêu mình!”

“A, tốt,

chúc mừng cậu, vọng phu mười năm rốt cuộc cũng tu thành chính quả, khiến cho

lãng tử quay đầu.” An Nhiên nói, tiếng nói còn lẫn cả tiếng thở dốc.

“Chính quả

cái đầu cậu!” Tần Tiểu Mạn ức muốn khóc. “Anh ta không phải đối với mình không

có cảm giác sao, vì sao lại làm như vậy?” Nói đi nói lại, cô nghĩ chính là do

lúc đó anh tức giận.

“Cậu nói

với anh ấy như thế nào?” An Nhiên một câu trúng ngay vấn đề.

Tần Tiểu

Mạn cúi đầu, vuốt vuốt tấm ga giường. “An An, mình đánh anh ta, tát cho anh ta

một cái.”

“…”

“An an!”

“Tần Tiểu

Mạn, tự bảo trọng!”

Điện theo

“tút tút” vài tiếng, Tần Tiểu Mạn cực độ oán giận, cô nhìn bên ngoài bầu trời

tối đen bên ngoài, lúc này, An Nhiên kia tám mươi phần trăm đang ở cùng với Tô

Nam. Quả nhiên, nữ nhân gả cho người ta rồi thì xem bạn bè như cỏ rác, không

thể tin tưởng được!

Vừa về đến

nhà, Tần Tiểu Mạn đã chui vào trong phòng, đến bây giờ vẫn còn chưa ăn cơm

chiều, dạ dày trống không bắt đầu biểu tình, đành ra khỏi phòng, lục tủ lạnh

lấy một chiếc bánh kem mang ra sân thượng.

Khoảng sân

nhỏ đã có người ngồi, Cố Lãng cầm túi nước đá chườm lên mặt, quá giận dữ trái

lại khiến anh không chút biểu cảm, lạnh như đá chằm chằm nhìn vào chậu cây xương

rồng đặt giữa sân.

Cố Lãng

anh lần đầu thổ lộ với con gái, đổi lại là một cái tát đau đớn! Nghe thấy bên

cạnh có tiếng động, anh quay đầu lại, vừa lúc thấy Tần Tiểu Mạn đang sợ hãi

muốn chạy trốn.

“Qua đây!”

Tần Tiểu

Mạn do dự một chút, lấy dũng khí bước ra, ngẩng đầu tận lực nhìn vào mắt anh.

Cố Lãng

nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phức tạp, im lặng một hồi rồi xoay người đi vào

phòng, mang một chiếc áo khoác ra ném lên người Tiểu Mạn, “Ban đêm gió lớn, mặc

vào.”

Tần Tiểu

Mạn choàng lấy chiếc áo, tiếp xúc với hơi ấm bên trong mới phát hiện hai bàn

tay mình thật lạnh lẽo. Áo khoác rất ấm áp, hình như anh vừa mới mặc.

“Xin lỗi.”

Cô lúng túng.

Cố Lãng

hút thuốc, thở ra một làn khói, thấp giọng “Ừm” một tiếng. Ngoài việc tức giận

vì bị từ chối, trong lòng anh cũng bất an. Nhiều năm rồi, anh đã chạm qua không

ít phụ nữ, tất thảy anh đều không nhớ rõ. Ham muốn cô đến phát điên như vậy

khiến anh nghi ngờ, vì sao qua bấy nhiêu năm, giờ đây anh mới phát hiện ra? Anh

tự nhận mình đã qua cái thời trai trẻ bồng bột, yêu đương nồng nhiệt từ lâu,

cảm xúc mãnh liệt này chung quy xuất phát từ đâu? Cố Lãng không khỏi sờ sờ ngực

mình.

Thứ hai,

ăn xong cơm trưa, Tần mẹ tủm tỉm mỉm cười gõ cửa nhà Cố Lãng, “Lãng Lãng, hôm

nay lại phiền cháu đưa muội muội tới rạp chiếu phim được không?”

Muội muội?

Cái từ này kích động anh rồi. Rạp chiếu phim?

Tần mẹ đắc

ý lắc lắc hai tấm vé trong tay, “Ngày hôm qua, Lưu Diễm kia rất thích Tiểu Mạn,

hôm nay gửi tặng hai tấm vé V.I.P đi xem phim để bồi đắp tình cảm, phiền cháu

đưa Tiểu Mạn nhà ta đi nha.” Vừa nói, Tần mẹ vừa thông cảm bồi thêm một câu.

“Chỉ cần đưa đến cửa là về được rồi, đêm hãy còn dài mà.”

Cái gì là

đêm hãy còn dài? Cố Lãng nhíu mày giơ tay ra cầm lấy hai tấm vé. “Nghỉ quốc khánh

thành cái lý lẽ gì đây?”

Trên chiếc

ghế dài tình nhân, Lưu Diễm đi vào trong, thoạt nhìn đã thấy Cố Lãng chiếm phân

nửa chiếc ghế, sau đó mới phát hiện ra bóng dáng Tần Tiểu Mạn đang ngồi dí

trong góc.

“Đây là…”

“Xin

chào.” Cố Lãng đứng lên, bắt tay Lưu Diễm. “Tôi là anh trai Tiểu mạn, cảm ơn

tiên sinh đã tặng vé xem phim.”

Lưu Diễm

cười gượng hai tiếng. “Ha ha, không khách khí.”

Tần Tiểu

Mạn nhiệt tình chào hỏi Lưu Diễm, “Anh thật lợi hại, vé ở đấy rất đắt nha. Ước

gì mỗi ngày đều có vé miễn phí để xem!”

Vé miễn

phí? Lưu Diễm móc khăn tay lau mồ hôi, lễ phép cười cười, định đến ngồi cạnh

Tiểu Mạn. Cố Lãng thấy vẻ mặt của anh ta, lập tức dịch lại gần Tiểu Mạn, vỗ vỗ

chỗ trống bên cạnh, “Mời ngồi.”

Đây là

tình huống gì? Chỗ này ánh sáng mờ ảo, không khí thật tốt, vì sao vô duyên vô

cớ lại xuất hiện một đại nam nhân?

Phim nhựa

bắt đầu chiếu, giống như mèo mù vớ phải cá rán, Tần Tiểu Mạn xem quên hết tất

cả, thỉnh thoảng cất tiếng cười to. Lưu Diễm khẽ nhíu màu, ngày hôm qua còn rất

dịu dàng, sao hôm nay cử chỉ lại lỗ mãng như vậy?

Cố Lãng

cúi đầu ghé tai Tần Tiểu Mạn nói vài câu, Tần Tiểu Mạn cười như điên, túm lấy

hai bả vai anh lắc lắc, “Anh nói thật không? Thật nhé? Không được lừa em!”

“Thật.” Cố

Lãng sủng nịnh cười, giúp cô vuốt vuốt vài sợi tóc rối. Đồ nham hiểm >:P

Lưu Diễm

thấy Tần Tiểu Mạn một chút ý tứ cũng không có, trong lòng âm thầm giơ cờ phủ

quyết, may là gặp mặt vài lần mới phát hiện ra người này không hợp, chẳng may

cưới người như vậy, thật là phiền phức quá đi. Dù sao vẫn còn mấy đối tượng rất

tốt. Quyết định như vậy, Lưu Diễm đứng dậy, “Tần tiểu thư, tôi có việc phải đi

trước rồi.”

“A,” Tần

Tiểu Mạn đứng dậy, “Cảm ơn vé của anh.”

“Không cần

cảm ơn, hai người xem vui vẻ.”

Lưu Diễm

đi ra ngoài, Tần Tiểu Mạn tiếp tục nhai đồ ăn vặt, “Cố Lãng, anh ta đúng là

người tốt, tuy rằng không thích em, vẫn đưa em vé xem phim. Đành tạm tha thứ

anh ta có mắt không tròng.”

“Đúng

vậy,” Cố Lãng nhẹ giọng nói, “Anh là người tốt.”Chỉ có anh là không tốt thôi >:P

Xem phim

được một nửa, Cố Lãng có chút đứng ngồi không yên, cái gì gọi là đêm hãy còn

dài, anh tính toán cũng đã đến lúc rồi!

Màn hình

xuất hiện một đôi nam nữ đang kịch liệt vui vẻ. Đạo diễn tài năng phi thường,

một chút cũng không hở nhưng hết lần này đến lần khác lại rất khêu gợi. Cùng

với ánh sáng mờ ám, bên cạnh lại có người khiến cảnh vật càng sống động hơn.

Tần Tiểu

Mạn nghẹn ứ bỏng ngô trong cổ họng, muốn nuốt xuống mà lại không nuốt trôi. Âm

thầm than thở, làm sao đoạn này còn không mau qua đi, không phải diễn cảnh này

hơi lâu sao. Vì sao trong ngày lễ quốc khánh lại có thể chiếu loại phim này a?

Quần áo

người con gái càng lúc càng lộn xộn, Tần Tiểu Mạn rốt cuộc nhịn không nổi đứng

lên, “Em muốn đi WC.”

Cố Lãng

giọng nói có chút khàn, “Anh cũng muốn đi.”

Ra ngoài

hít thở không khí mát lạnh, nét ửng hồng trên khuôn mặt Tần Tiểu Mạn cũng nhạt

dần.

Cố Lãng đi

phía trước cô, vừa qua góc hành lang, như có chuyện gì đó liền đột ngột túm lấy cô kéo vào lòng.

“Làm gì…”

Tần Tiểu Mạn định kêu lên lại bị Cố Lãng chặn lại, cô bất mãn trừng mắt nhìn

anh. Cố Lãng nhìn cô, nghiêng người che đi bóng hai người đang ở bên trong, nhẹ

giọng “Hư.”

Tần Tiểu

Mạn toàn thân như nhũn ra, ngày hôm nay bị làm sao vậy? Lúc mới bắt đầu, cô

tưởng tiếng động này là của bộ phim, hóa ra là có một đôi trai gái trốn trong

nhà vệ sinh “Vận động”! Tần Tiểu Mạn phẫn nộ, sao có thể vô ý vô tứ như vậy,

không cho ai vào WC sao?

Cố Lãng hô

hấp có chút nặng nề, Tần Tiểu Mạn bị ôm chặt, khẽ động đậy.

“Đừng nhúc

nhích.”

Tần Tiểu

Mạn hoảng sợ, phát hiện ra mình đang dính trên ngực anh, hai cánh tay gày gò

đang ôm lấy lưng anh. Tư thế này hình như quá gần nha. Cô bất an giật giật,

muốn thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ kia.

“Anh nói

là đừng nhúc nhích!” Cố Lãng khan giọng, xoay người đặt cô áp sát vào tường,

cúi đầu, đôi mắt chứa đầy sự nguy hiểm, nhìn chòng chọc xuống ngực cô. Cô có

ngốc cũng đoán ra anh đang bị dục vọng thiêu đốt.

Cố Lãng

nheo mắt, ép môi tới, “Đừng.” Tần Tiểu Mạn thở dốc, nghiêng đầu sang một bên.

Môi anh

rơi vào khoảng không, rồi lại hạ xuống bờ vai.

Tần Tiểu

Mạn toàn thân không nhịn được run rẩy, cô không nên, không nên cùng anh như

vậy. Qua bờ vai Cố Lãng, cô nỗ lực mở to mắt nhìn bức tranh treo trên tường,

không cho nước mắt chảy ra. Không phải đã sớm xác định sẽ xem anh như anh trai,

sẽ không có bất kỳ ý định nào khác sao?

Năm mười

lăm tuổi, Tần Tiểu Mạn nghe Cố mẹ nói Cố Lãng ở trường bị ốm, liền cầm tiền len

lén ngồi xe lửa đến Bắc Kinh, theo địa chỉ ghi trên phong thư anh gửi mò đến ký

túc xá. Vất vả lắm mới được bạn cùng phòng Cố Lãng dấn đến quán rượu tìm anh,

lại thấy một người con gái quần áo lộn xộn ngồi trên người anh, còn anh cũng ở

trần nửa thân trên, ôm lấy cô ta hôn môi.

Những

chuyện như vậy, một lần, hai lần, nhiều lần. Ngọn lửa trong lòng Tần Tiểu mạn

sớm đã bị dập tắt. Nhiều năm trôi qua, hôm nay anh làm như vậy là vì cái gì?

Nếu là người khác, Cố Lãng đã sớm bị cô ghét bỏ rồi! Cô tốt nhất không nên quen

biết anh làm gì!

Cổ chợt

đau, Cố Lãng đột nhiên cắn cô, dù cách lớp áo vẫn cảm thấy đau nhức. Tiểu Mạn

đột nhiên thấy ấm ức, hai tay đặt bên hông thò vào trong lớp áo, hung hăng cào

cho anh vài cái.

Cố Lãng

thân thể vì đau đớn càng trở nên căng thẳng. Cái nha đầu này, chính là đang ép

anh ăn cô!

Trước ngực

đột nhiên mát lạnh, rồi lập tức, một bàn tay cực nóng bao vây lấy nơi mềm mại

của cô.

“Đừng,

buông ra, buông!” Tần Tiểu Mạn giãy giụa, không ngừng đẩy anh ra. Cố Lãng phát

hỏa, không nề hà cắn lên cái cổ non mịn của cô, hai tay cũng thật phối hợp, bá

đạo trên người. Cô càng yếu ớt chống cự lại càng khơi dậy ý định chiếm đoạt của

anh.

Bàn tay Cố

Lãng đặt dưới mông Tiểu Mạn, nhẹ nhàng nâng cô lên, Tần Tiểu Mạn mất điểm tựa,

chấp chới, sợ hãi kêu lên một tiếng ôm lấy cổ Cố Lãng, hai chân thon dài quấn

quanh thắt lưng của anh.

Cố Lãng

thỏa mãn thở dài một tiếng, cúi đầu áp vào bầu ngực sữa mềm mại, tùy ý chọc

ghẹo.

*Chap này

bị hot, mình thật không hiểu T---T, bình thường đọc truyện H không sao, sao mới

edit vài dòng lại thấy mất máu nhiều như vại ??? Bội phục mọi người quá (*

Nhà Bên Có Sói
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau