Nhà Bên Có Sói

Chương 39

Lục Hi bị anh ta ngả

ngớn, xấu hổ và giận dữ tới cực điểm. Anh, anh ta dám….! Hai gò má bắt đầu đỏ

ứng lên lan tới tận cô.

“Chậc chậc, thật là mẫn

cảm!” bàn tay Lục Nhược từ trên ngực trượt xuống phía dưới, dọc theo đường cong

mỹ miểu xuống tới eo, một đường cong vừa khít với bàn tay anh. Cô gái này, anh

thật sự là muốn cô đến phát điên. Đánh mắt lên nhìn cô, kinh ngạc thấy hai mắt

cô đong đầy nước mắt.

“Chỉ là đùa thôi mà, khóc

cái gì mà khóc!” Lục Nhược khẽ huých cô một cái, giả vờ thoải mái nói, khóe

miệng khẽ nhếch lên, hai tay đặt lên thắt lưng, nheo nheo mắt, “Được rồi được

rồi, em đi đi. Bổn thiếu gia hôm nay mệt rồi.”

Lục Hi quay lưng lại,

hoảng loạn lau nước mắt trên mặt, nói gì đó không rõ ràng, xách chiếc túi đặt

trên bàn vội vã chạy trốn.

“Aizz, ngày mai tôi sẽ

trực tiếp tăng lương cho cô, bổn thiếu gia lời nói đáng giá nghìn vàng!” Lục

Nhược chẳng hề để ý tiếng cửa từ phía sau mở ra rồi đóng sập lại một cách nặng

nề, cắt đứt lời nói của anh.

Đáy mắt Lục Hi tràn ngập

suy tư đứng chờ ở cửa thang máy. Cánh cửa từ từ mở ra, tấm gương sáng loáng

phản chiếu dáng dấp của cô, thật sự vô cùng chật vật.

Bên trong có một cô gái

dáng người cao gầy rất xinh đẹp, thấy Lục Hi liền rất lẳng lơ hất mái tóc xoăn,

đôi chân thon dài thong thả bước ra.

Lục Hi cúi đầu đi vào

trong, tình cờ nhìn ra ngoài, phát hiện người đẹp kia đi tới phòng của Lục

Nhược, móc trong chiếc túi xách tinh xảo ra một chiếc chìa khóa.

Chuyện gì sẽ xảy ra cả

đứa ngốc cũng biết. Lục Hi dựa lưng vào thang máy, những hình ảnh quay cuồng

trong đồng, vừa nghiêm túc làm việc lại quay sang trêu tức cô, vừa đối với cô

tà ác lại quay sang cười ngọt ngào rồi còn đêm đó lưu lại dấu vết trên người

cô…. Cô lắc lắc đầu, mình bị làm sao vậy? Cùng lắm cô và anh chỉ mới gặp nhau

vài lần, vì sao lại phải để ý? Anh chính là loại người như vậy, được dịp thì

chơi thôi. Hơn nữa, anh ta cũng không hề che giấu hứng thú đối với cơ thể cô,

đối với một gã đàn ông như vậy, cô việc gì phải lo lắng!

Quên anh ta đi! Lục Hi

nghiêm khắc cảnh cáo bản thân, tình cảm mãnh liệt nhất thời như vậy rất nguy

hiểm. Đi xuống lầu, cô tới góc phố mua một cốc kem thật lớn, cầm chiếc thìa xúc

một miếng bỏ vào miệng cắn lạo xạo. Hôm nay nóng trời, vậy mà cô lại thấy lạnh

run, nhưng cho dù thế nào, cục tức trong bụng cô vẫn không cách nào tiêu được.

Lục Hi tới nhà hát, mua

vé vào cửa xem. Bên trong người xem khá thưa thớt. Cô cũng chẳng biết tên vở

kịch là gì, chọn chỗ ngồi sau cùng, cả người ẩn trong bóng tối trong đầu vô

cùng hỗn độn.

Ngọn đèn sân khấu đột

nhiên tối sầm lại. Tới khi đèn được bật lên, Lục Hi bỗng dưng hóa đá, chằm chằm

nhìn vào người con trai đang đột nhiên xuất hiện giữa sân khấu.

Trên khán đài, người ấy

mặc chiêc áo đuôi tôm màu trắng, trong túi đặt một bông hoa đo tươi, trong

tiếng nhạc, giọng hát lôi cuốn dịu dàng không gì sánh được từ từ cất lên. Giai

điệu đơn giản, lời cũng ngắn nhưng đã phá vỡ hoàn toàn lớp phòng bị của Lục Hi.

“I love you. I love

you….” Lặp đi lặp lại không ngừng, người ấy bước xuống sân khấu, từng bước từng

bước một đi xuống, bước dọc theo cầu thang, ngọn đèn chiếu theo từng chuyển

động của anh, cuối cùng dừng lại trước mặt Lục Hi.

Quầng sáng tròn tròn bao

bọc lấy riêng mình cô và anh. Lúc ấy Lục Hi mới phát hiện trên ngực áo anh là

một đóa hồng, kiều diễm ướt át.

Lục Nhược khom lưng, chăm

chú ngắm nhìn khuôn mặt của cô “Anh biết là em không thể tin được. Nhưng mà,

anh thực sự nghiêm túc. Sở Hi, anh yêu em, chấp nhận anh nhé!” ngón tay thon

dài lần lên túi áo, rút đóa hồng ra đặt lên vành tai của cô. Ngón tay ấm áp khẽ

chạm lên mắt cô, “Đừng khóc, xấu lắm.”

Lục Hi che miệng lại. Lục

Nhược có chú khẩn trương chờ cô trả lời, lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi. Đây

là lần đầu anh thích một cô gái từ tận đáy lòng. Trái tim của anh vốn rất lạnh.

Anh trước giờ cái gì cũng đều làm giống cha mình. Lục cha là một người đàn ông

mạnh mẽ lạnh lùng, nghiêm khắc có thừa nhưng nhân hậu lại không có. Ông thường

xuyên khiển trách cuộc sống phóng túng của anh. Thế nhưng, ngay từ lần đầu tiên

thấy cô, Lục Nhược đột nhiên cảm thấy ấm áp, ôm cô trong lòng khiến anh bình

yên không gì sánh được.

Khóe môi đột nhiên ấm áp,

Lục Nhược hoàn hồn, không khỏi giơ tay lên sờ sờ đôi môi vừa được ai đó chiếu

cố.

Lục Hi có chút ngượng

ngùng nhìn anh, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, nghẹn ngào nói: “Anh, anh

phải đối với em tốt!”

Khoảnh khắc ấy, Lục Nhược

mừng như điên. Cực kỳ dịu dàng, anh nâng chiếc cằm tinh tế của cô lên, cúi đầu

đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Cũng khoảnh khắc ấy, quầng sáng xung

quanh bọn họ lan ra mạnh mẽ, tràn ra khắp cả khán phòng, sáng lạn như tia nắng

ban mai vậy.

Từ một nơi bí mật gần đó,

nhiếp ảnh gia phấn khích tới mức hai tai run rẩy, giọng nói có chút nặng nề bảo

trợ lý của mình, “Nhanh nhanh, mở đèn sáng nữa đi! Phải chụp hết lại. Cái này

phải được so với “Ghost” luôn, nam chính hôn sống hôn chết nữ chính!”

Chẳng bao lâu, rạp hát

rộng như vậy lại chẳng còn ai, chỉ còn lưu lại khán phòng tối om, thỉnh thoảng

lại có vài tiếng động bất minh vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh vắng vẻ.

Lục Nhược vui sướng ôm

lấy khuôn mặt cô, một lần nữa hôn lên cái trán. Lục Hi tựa vào trong lòng anh

thở dốc, “Anh, nhìn anh em chỉ muốn hủy dung đi cho rồi!”

“Hủy thì hủy, anh không

chê đâu.” Lục Nhược vuốt ve đôi môi ướt át, nhẹ nhàng lưu luyến khẽ cắn một

cái.

Ánh đèn lúc này mịt mờ

không rõ, đôi mắt cô lại sáng lạ kỳ, Lục Nhược thấy trong bụng khó chịu, hai

tay ôm lấy eo cô nhấc lên đặt lên đùi mình, mặt đối mặt.

Lục Hi kinh ngạc hô một

tiếng, nắm chặt tà áo của anh, “Để em xuống đi.” Cô đỏ mặt giãy dụa, tư thế như

này thật, thật quá phóng đãng!

“Đừng lộn xộn, không anh

ăn sống em!” Lục Nhược cảnh cáo cô. Lục Hi quả nhiên ngoan hẳn. Cho dù anh

không nói, co vẫn cảm giác được sự cứng rắn nóng bỏng, mang theo sự xâm chiếm

nguy hiểm kia. Mặt anh cũng rất nóng, bàn tay đang túm lấy vạt áo lại càng nắm

chặt hơn.

Lục Hi đột nhiên nhẹ

nhàng “A” một tiếng, buông lỏng tay ra, Lục Nhược đang sờ loạn trên người cô

dừng lại, ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Lục Hi quẫn bách cúi đầu nhìn cổ áo của anh bị mồ hôi

trên tay cô làm ướt, in lại một dấu tay rất rõ ràng. Cô rụt tay lại lau lau,

nhỏ giọng, “Xin lỗi.”

Lục Nhược nắm lấy tay cô.

Lục Hi hơi nghiêng đầu,

ánh mắt của anh quá nóng bỏng, như muốn đốt cháy linh hồn của cô, “Sao, sao lại

nhìn em như vậy?”

“Hi Hi.” Lục Nhược dịu

dàng.

“Dạ?” Lục Hi cúi thấp

đầu. Lục Nhược lại càng nắm tay cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Hi Hi, nhìn anh.”

Mười ngón tay đan vào

nhau, đầu ngón tay của anh dính chút mồ hôi, vuốt ve bàn tay cô cũng ẩm ướt

không kèm.

Từ trước tới nay, Lục Hi

chưa hề biết rằng dây thần kinh trên mu bàn tay lại cũng mẫn cảm như vậy. Mặc

dù anh chỉ khẽ chạm qua lại có thể điên cuồng khiêu khích khả năng chịu đựng

của cô. Trước ánh mắt kiên định kia, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn

thẳng vào mắt anh.

Ngày trước xem phim trên

tivi, cô vốn nghĩ cái cảnh cánh hoa bay bay, tiếng nhạc trữ tình, hai người

nhìn nhau nguyện sống chết thực giả tạo. Vậy mà hôm nay, cô lại nghĩ, chỉ cần

người đàn ông của mình âu yếm nhìn mình như vậy đã hơn tất cả mọi thứ trên đời

rồi. Cái gì dòng dõi, cái gì là địa vị khác biệt, bọn họ không cần lo lắng, cô

chỉ cần anh, cần anh nhìn cô trân trọng như vậy, nhìn thôi là đủ rồi.

Trong chốc lát, nụ hôn

mãnh liệt bùng nổ, hoàn toàn khác hẳn với cái hôn phớt nhẹ lúc trước. Lục Hi ra

sức ngửa người về phía sau nhưng cũng không cách nào thoát khỏi vòng tay nóng

như lửa của Lục Nhược. Tay cô luồn vào mái tóc của anh, không những không kháng

cự mà lại còn hoan nghênh, kéo anh vào trong lòng.

Tiếp theo, quần áo cứ như

vậy vương vãi trên sàn, đợi đến khi cô có được một chút ý chí mới phát hiện ra

trừ chiếc áo khoác của anh, bọn họ trên người đã không còn một mảnh vải.

Có thể chứ?” Lục Nhược

hôn lên trán cô, hơi thở gấp gáp.

Thân thể Lục Hi có chút

cứng đờ, không thể nào mở miệng. Từ vị trí của cô nhìn xuống, cỏ thể thấy quần

áo của anh đã nhăn nhúm, từng nếp nhăn dường như chứa đựng cơn sóng dục vọng

đang mãnh liệt cuộn trào.

Ngay lúc Lục Hi bắt đầu

muốn liều lĩnh, Lục Nhược cúi đầu thở dài một tiếng, nhặt quần áo rơi dưới sàn

lên.

Chỉnh trang lại y phục

xong, Lục Nhược ôm cô hung hăng hôn vài cái, tiếng được tiếng mất nói: “Hi Hi,

em yên tâm!”

Lục Hi thấy sống mũi cay

cay, anh hiểu cô, anh biết trong lòng cô còn băn khoăn. Anh muốn cô yên tâm là

muốn nói cho cô, rằng anh sẽ không phụ cô, không ép buộc cô, không cần phải lo

lắng gì cả.

Tất cả mọi chuyện tiếp

theo, đẹp như một giấc mộng. Anh nắm tay cô đi tản bộ dọc bờ sông, hai người

tựa đầu vào vai nhau ngắm mặt trời lặn, ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt nước,

dội lại vào trong đôi mắt hai người những quầng sáng thật kỳ diệu. Cô lôi kéo

anh đi chợ đêm ăn đồ nướng. Lục Nhược ưa sạch sẽ, có chút hờn giận nhìn xiên

thức ăn bám đầy dầu mỡ trước mặt, Lục Hi cười hì hì cầm khăn tay lau sạch, vừa

dỗ vừa ép anh ăn. Cũng có kẻ nào đó thỉnh thoảng lưu manh, đùa giỡn đè cô dưới

thân, nhưng cũng không hề có sự cuồng loạn giống như hôm ấy. Rốt cuộc cũng đến

một ngày, Lục Hi kéo tay anh nói: “Lục Nhược, đi gặp mẹ em đi.”

Lục Nhược hiểu rõ điều đó

có ý nghĩa gì, rất nghiêm túc gật đầu.

Tại phòng bệnh đã có

người tới thăm. Người kia mặc dù tóc bạc trán hỏi vẫn nhìn ra được khí chất

thời trẻ. Quan trọng hơn là, Lục Hi kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, lại quay

sang nhìn Lục Nhược, hai người, quả thực giống nhau như đúc.

Người nọ nắm lấy tay mẹ

mình. Trong trí nhớ của Lục Hi, mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng chưa bao

giờ thân mật với đàn ông như vậy. Người này, ông ta….

Người nọ nhìn thấy Lục

Hi, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay Lục Hi và Lục Nhược vẫn nắm chặt, cầm lấy tờ

áp-phích đặt trên tủ đầu giường ra đối chiếu rồi cười dịu dàng: “Là Hi Hi phải

không,” cúi đầu nhìn người nằm trên giường bệnh, “Rất giống em thời trẻ.”

“Chào bác, cháu là Sở Hi.

Xin hỏi bác là?” Lục Hi cố gắng nhấn mạnh tên họ của mình, tuy rằng cô sinh ra

đã không có cha, thế nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng đụng vào mẹ cô

được.

Ánh mắt Lục cha ánh lên

một tia buồn bã nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng sáng lên, “Sở? Là theo họ mẹ à.”

“Cha.” Lục Nhược từ lúc

tới cho đến giờ vẫn im lặng mở lời, từ lúc nhìn thấy người phụ nữ nằm trên

giường bệnh kia, trái tim của anh bất giác chùng xuống, vì sao trong phòng cha

lại để ảnh của bà ấy?!

Lục cha đứng lên, hơi cúi

người nắm lẩy bả vai Lục Hi, “Con ngoan, cha là cha của con. Nhược Nhược, nó là

em song sinh của con… Mới vừa rồi, mẹ con đã đồng ý tái hôn với cha, Lục Hi,

hoan nghênh con về nhà.”

Lục Hi quay đầu lại, phát

hiện môi của Lục Nhược đã trắng bệch. Ánh mắt anh nhìn cô như nhìn thấy quỷ.

Ông trời, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!

Lục cha nhờ tấm áp-phích dán trên đường mà tìm được

tới. Lục mẹ sống một mình nhiều năm như vậy, hóa ra là bởi vì yêu người đàn ông

này.

Dọn nhà đi, Lục Hi vẫn có

chút mờ mịt, lặng lẽ chỉ mang một vali hành lý tới khu nhà cao cấp của Lục gia.

Lục gia gia là quan lớn,

truyền tới đời Lục cha, thế lực đã hùng mạnh tới mức không thể động tới được.

Lục mẹ bởi vì ông ta máu lạnh mà sau khi sinh ra hai chị em Lục Hi, Lục Nhược

dứt khoát mang theo con gái bỏ đi. Ông không phải muốn con thừa kế sao? Được,

tôi cho ông.

Lục Hi biết mẹ mình trong

lòng lo lắng, cũng không oán hận trách móc quyết định của bà.

Sau ngày đó, Lục Hi chưa

hề gặp Lục Nhược. Lúc này, thấy bóng dáng tiều tụy gày gò kia đứng ở cửa, Lục

Hi nhịn không nổi, một giọt nước mắt rớt xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Quản gia cười cười chào:

“Tiểu thư, cậu chủ.”

Lục Nhược rút hai tay

đang đút túi ra, chậm rãi đi tới trước mặt Lục Hi, khuôn mặt mang theo vẻ chán

chường.

“Em trai, em không khỏe

sao?” lời vừa thốt ra, Lục Hi cũng sửng sốt. Cô làm sao có thể tàn nhẫn như

vậy, vết thương máu chảy đầm đìa còn chưa dứt lại chém thêm một dao, khiến anh

không thể nào chịu được!

Lục Nhược nhíu mày, mạnh

mẽ đoạt lấy vali trên tay cô, “Em giúp chị, chị gái!” Hai chữ nặng nghìn cân,

hận không thể đem xét nát thành tro, chỉ cần có thể làm mất đi cái ràng buộc

huyết thống chết tiệt kia!

Thấy hai người một trước

một sau đi vào, Lục mẹ mỉm cười có chút thẹn thùng, Lục cha an ủi vỗ vỗ vai bà.

Thấy mẹ, Lục Hi đột nhiên

cảm thấy mình không nên oán giận. Dù sao, khiến cho mẹ hạnh phúc vẫn là ước

nguyện của cô.

“Cha, mẹ.”

“Mẹ, cha.”

Hai tiếng cùng vang lên,

Lục mẹ và Lục cha nhìn nhau cười hạnh phúc.

“Nhược Nhược, vào phòng

để đồ, lấy cho chị con giường tủ mới ra cho chị con.” Lục cha sai bảo.

“Biết rồi.” Lục Nhược đáp

lời đi ra ngoài.

Lục mẹ đối với đứa con

trai này hãy còn ngại ngùng, liền bảo Lục Hi, “Hi Hi, đi giúp em con một chút.”

“Vâng.”

Chỉ là một phòng để đồ,

vậy mà so với gian phòng cô và mẹ ở vẫn lớn hơn. Lục Hi đi theo sau Lục Nhược,

cô thực sự không quen, chỉ có thể ngồi một chỗ e ngại nhìn anh làm việc.

Lục Nhược lôi ra một

chiếc ghế, trên chân ghế chạm trổ rất tinh tế. Giọng nói đều đều vang lên:

“Nghe nói chị luyện đàn dương cầm, vừa may cái này có chỗ dùng.”

Lục Hi vội vã nắm chặt

vạt áo, số phận đã định sẵn rồi, cô cố gắng không run rẩy, “Ừ” một tiếng.

Trong căn phòng chỉ bật

một ngọn đèn nhỏ, bên bậu cửa còn vương lại vài tia nắng, tạo thành một vệt sáng

dài chỉ rõ lối đi. Lục Hi chậm rãi theo anh đi ra cửa, bóng tối cũng lặng lẽ mờ

dần.

Đi tới cửa, Lục Nhược đột

nhiên dừng lại, thân hình cao to che lấp cả ánh sáng, lần đầu tiên Lục Hi cảm

nhận được rõ ràng sức mạnh tỏa ra từ người anh tới vậy, khiến cô vừa không thở

được lại vừa say mê.

“Ầm” một tiếng, chiếc ghế

bị quăng xuống đất, giơ chân đá sập cửa lại, Lục Nhược quay sang ôm chặt lấy cô

vào lòng.

Lục Hi không biết từ lúc

nào mình đã bị đẩy lui dần về sau, cuối cùng nặng nề ngã lên trên chiếc giường

cũ rộng thùng thình, thân thể hai người nằm xuống làm tung lên một lớp bụi mờ.

“Khụ khụ!” Lục Hi bị sặc

không ngừng ho khan, chỉ vài giây sau, đôi môi bị Lục Nhược mạnh mẽ khỏa lấp,

càng cố ngậm chặt miệng lại càng bị khiêu khích.

Chiếc váy ngắn đã bị xé

rách, vạt váy bị vén lên tới tận eo. Hiểu rõ ham muốn của Lục Nhược, cô liều

mạng đẩy anh ra, “Không thể!”

“Vì sao không thể? Hở?”

ngón tay Lục Nhược thành thục xâm lược nơi cấm địa mềm mại, “Hi Hi, em đối với

anh cũng có cảm giác, đừng từ chối anh! Mẹ nó, nếu anh quân tử lần này, bỏ qua

lần này, anh sẽ hối hận cả đời!”

“Đừng như vậy, anh, nếu

anh làm mới phải hối hận.” Lục Hi dần dần đã không còn sức phản kháng, “Đừng…”

Đột nhiên vang lên tiếng

gõ cửa, giọng nói của Lục cha vang lên, “Nhược Nhược, Hi Hi, sao lâu vậy? Mẹ

các con làm bánh nha đam, mau ra ăn thử đi.”

Lục Nhược chán nản buông

Lục Hi ra, anh biết, chính mình đã bỏ lỡ cơ hội rồi.

Lục Hi sửa sang lại quần

áo, đứng lên, “Lục Nhược, tôi nghĩ, vốn dĩ ban đầu chúng ta hấp dẫn nhau chẳng

qua chỉ là thiên hướng huyết thống mà thôi, sau này từ từ sẽ thích nghi được.”

Thiên hướng huyết thống?

Nghe thật hay. Lục Nhược ôm đầu, giọng nói khàn khàn: “Em đi trước đi, anh muốn

yên tĩnh một chút.”

Cô có nghe lầm không, sao

cô lại nghe thấy được cả tiếng giọt nước rơi? Từng giọt, từng giọt, rơi xuống

trái tim cô.

Thư phòng, Lục cha trầm

mặc một lúc lâu, nhấc điện thoại gọi cho Nam Tịch Tuyệt: “Nam tử, là bác. Giúp

bác một việc… Ừm, cảm ơn cháu.”

Trên bàn, một chồng báo

dày cộm, dưới ánh sáng mặt trời ấm áp lại càng ánh lên sắc vàng. Ngay trang

nhất là một bức hình thật to, một đôi nam nữ thâm tình đang hôn nhau, người con

trai khôi ngô tuấn tú, trên khóe môi có một cái nốt ruồi; cô gái xinh đẹp đôi

mắt ươn ướt nước mắt. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy vô cùng hạnh phúc. Hai người

ở giữa quầng sáng của đèn sân khấu, xung quanh đều là bóng đen.

Hóa ra, đằng sau ánh ban mai chói lọi sẽ là bóng đen

bất tận, vĩnh viễn không có lối thoát.

Nhà Bên Có Sói
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau