Edit + Beta: Đào Mai
Bóng đêm dày đặc, bên trong thư phòng ở Đông viện phủ Anh quốc công, không khí ngưng trệ.
Ngụy Lăng mu bàn tay nổi lên gân xanh. Nếu ngồi ở trước mặt ông không phải Lục Gia Học, có lẽ ông đã sớm nhịn không được phát hỏa.
Lục Gia Học lại chậm rãi xua tay, trầm ngâm nói:
"Ngụy Lăng trước tiên đừng có tức giận, ta cũng không phá hỏng việc hôn nhân của nữ nhi ngươi. Ta có hoàng mệnh trong người, cần phải tróc nã gian tế!."
"Trong rương ngươi đưa là đầu người Tổng binh Đại Đồng Từng Ứng Khôn à?" Ngụy Lăng khẩu khí trầm xuống hỏi.
Nếu không Lục Gia Học làm sao có thể hao tốn tâm sức từ Sơn Tây vận chuyển đầu người trở về.
Ngụy Lăng suy nghĩ hắn có phải hay không đã tìm được gian tế, đang đùa tiền trảm hậu tấu. Nếu là gian tế bình thường, tự nhiên không cần thiết Lục Gia Học hao tâm khổ trí như thế, như vậy thân phận gian tế này có khả năng cực kỳ đặc thù.
Lục Gia Học lắc lắc đầu nói:
Hắn tiếp tục nói:
Lục Gia Học uống ngụm trà nhuận hầu, nói tiếp:
"Người này cũng là hạng người tuyệt đỉnh thông minh, gian nịnh giả dối. Ta ở Đại Đồng thiếu chút nữa bị hắn ám toán, to gan lớn mật, ta liền giết đi."
"Ngươi giết con Từng Ứng Khôn?"
Ngụy Lăng có chút giật mình, cho dù hắn cùng Từng Ứng Khôn không quen, cũng biết nguyên phối của người này đã chết sớm, liền để lại một nhi tử độc nhất.
Từng Ứng Khôn kia nhân vật nhung mã cả đời, đối với thê tử kết tóc này si tình không bình thường, nhưng lại cũng không tái giá. Nhi tử duy nhất này chính là bảo bối trong mắt ông ta.
Ngụy Lăng khóe miệng mím lại:
Lục Gia Học duỗi chân, nói:
Ngụy Lăng cảm thấy kỳ quái, Từng Ứng Khôn ở Đại Đồng là tổng binh kiêu ngạo, con của ông ta làm sao có thể không nghĩ thông suốt lại theo địch bán nước?
Lục Gia Học nói,
Phát tài này thật không dễ…..
Ngữ khí Ngụy Lăng hơi xìu xuống một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như trước:
"Nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm. Hôm nay Nghi Ninh xuất giá, nếu gặp phải sự cố gì….."
"Nhưng hữu dụng để ta bắt bọn họ."
Lục Gia Học xua tay bảo ông đừng nói nữa,
Ngụy Lăng nghĩ đến Lục Gia Học đã chém chết con của Từng Ứng Khôn, coi như là giúp ông, mới không nói gì thêm. Ông cùng Lục Gia Học sinh tử đều đã qua lại nhiều năm như vậy, thập phần hiểu biết tính nết hắn, người không trọng yếu hắn căn bản là không sẽ để ý sinh tử, liền tính là Ngụy Nghi Ninh cũng giống nhau.
Lục Gia Học nói,
Ngụy Lăng nghe xong nhướng mày. La Thận Viễn cùng Từng Hoành có lui tới à?
Lục Gia Học nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói:
Ngụy Lăng không phải đã không từng hoài nghi La Thận Viễn làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy, hắn làm sao mà biết gian tế tồn tại đây? Hơn nữa mọi chuyện so với Từng Hoành đều nhanh hơn một bước.
Lục Gia Học buông xuống chén trà, chuẩn bị rời đi.
"Ta còn phải tiến cung hướng hoàng thượng phục mệnh. Hôm nay quấy rầy hôn nhân của nữ nhi ngươi... Ta đưa nàng đồ cưới xem như nhận lỗi đi."
"Ngươi ta hai người kỳ thật cũng có nhiều năm tình cảm."
Ngụy Lăng đột nhiên nói,
Lục Gia Học nghe xong không có quay đầu, thở dài nói:
Nói xong hắn liền ly khai phủ Anh quốc công.
Ngụy Lăng một mình ngồi thật lâu, cả sảnh đường vui mừng bố trí còn chưa triệt hồi. Ông đột nhiên nhớ tới hôm nay thời điểm có người xâm nhập, bộ dáng La Thận Viễn thuần thục chỉ huy Thần cơ doanh, nếu như về sau Nghi Ninh cùng La Thận Viễn có xảy ra chuyện gì... Nàng khẳng định sẽ không qua được hắn. Lời Lục Gia Học nói vẫn là làm cho Ngụy Lăng đối người con rể mới này sinh ra một ít sầu lo.
Một đêm này Nghi Ninh ngủ rất ngon, thậm chí so với ở trong nhà còn ngon hơn. Nhưng buổi sáng nàng chính là đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, tựa hồ là nhớ tới cái gì liền lập tức ngồi dậy.
Nàng lập tức nhìn quanh bốn phía, chung quanh trần thiết xa lạ, hồng trù hồng cẩm đồ vật gì đó mới làm cho nàng nhớ tới chính mình đã xuất giá. Nơi đây không phải phủ Anh quốc công, mà là Phủ học Phố nhỏ La gia.
Nghe được Nghi Ninh tỉnh, Trân Châu mang theo tiểu nha đầu vén màn nối đuôi nhau mà vào.
Trong tay nâng bồn đồng, xà bông thơm mọi vật, muốn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Nghi Ninh nhìn thấy trong đệm chăn bên cạnh không có người.
Nàng nói đến một nửa lại do dự, đặt tay vào trong bồn đồng, nước ấm áp hai bàn tay. Nàng thay đổi cách nói:
Trân Châu cười tủm tỉm nói:
Phỏng chừng là đi xử lý công việc thôi.
Sáng nay là phải đi dâng trà, chắc là sẽ lập tức trở lại. Nghi Ninh ngồi xuống giường nhỏ dựa vào cửa sổ lớn, để Trân Châu rửa mặt cho nàng.
Nàng cầm danh sách đồ cưới liếc nhìn, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người:
Điền trang Uyển Bình, cửa hàng Đại Hưng. Thậm chí còn có cái gì bình vàng ròng điêu khắc phúc thọ song toàn, tượng phật ngọc phỉ thúy...
Nghi Ninh nghĩ tới, những vật này không phải là sính lễ mà La Thận Viễn đưa đến phủ Anh Quốc công sao!
Nhưng sính lễ này, làm sao có thể cũng viết ở trên đây, mà đầy đủ bốn vạn lượng. Chẳng lẽ Ngụy Lăng liền như vậy làm đồ cưới để cho nàng mang đi?
Nghi Ninh lập tức sai Trân Châu thỉnh của hồi môn Lâu ma ma cùng Phạm ma ma vào, hai vị này đều là Ngụy Lăng cho nàng, chỉ nói là lão bà tử hầu hạ nàng.
Hai lão bà tử vừa tiến vào, thấy Nghi Ninh khí sắc cùng tư thế ngồi đoan chính liền biết đêm qua cô gia cùng tiểu thư không có làm chuyện phòng the, tươi cười liền nhu hòa vài phần, như vậy khi trở lại phủ Anh quốc công cũng dễ dàng bẩm báo. Lúc này mới khom người hành lễ nói:
Nghi Ninh để danh sách đồ cưới ra trên bàn con, chỉ vào vài tờ kia:
Hai ma ma hai mặt nhìn nhau, sau đó Lâu ma ma mới nói:
Nghi Ninh cầm phần đồ cưới thật dày này có chút run tay, thật sự nặng quá đi, sáu vạn lượng bạc!
Nàng hít một hơi thật sâu, Ngụy Lăng tính là sủng nữ nhi, nhưng sáu vạn lượng bạc đồ cưới này vẫn là quá nặng.
Bất quá đồ cưới cũng không có đạo lý lui trở về, Nghi Ninh cũng chỉ có thể qua lại xem mấy lần. Đều không biết là nên cảm thán Tam ca nàng có tiền hay là nên cảm thán cha nàng có tiền, đồ vật vô giá gì đó cũng không để vào mắt, hiện tại tất cả đều là của nàng.
Nghi Ninh đang chìm sâu vào đám đồ cưới này còn chưa có trở lại bình thường, sau một lát lại có nha đầu tiến vào thỉnh an, là mấy nha đầu mới La Thận Viễn cho quyền nàng sai sử.
Vài người thứ tự đi vào, Nghi Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phù Gừng dáng nhỏ cao gầy da trắng mỹ mạo. Lần trước âm thầm nói chuyện với Lâm Hải Như, Lâm Hải Như nói tam ca không đồng ý chạm vào các nàng, chính mình đã có...
Nàng nhìn thấy Phù Gừng không biết sao lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, giữa hai người hô hấp liên tiếp, hắn áp ở trên người nàng rất nóng, rõ ràng đều có thể cảm giác được phản ứng. Bất kể cái gì đều không có làm.
Nghi Ninh ho khan một tiếng, nàng không có thói quen để người không quen thuộc hầu hạ nàng. Mấy nha đầu mới này liền an bày đến dãy nhà sau, làm chút chuyện nhàn tản.
Mấy nữ hài này trước kia đều là hầu hạ La Thận Viễn, chắc là hắn đem một nửa người bên cạnh hắn đều cho nàng. Thái độ mấy nha đầu này kính cẩn nghe theo, không cảm thấy có gì bất mãn, đối với nàng thập phần cung kính, quả nhiên là trước đây hầu hạ La Thận Viễn.
Nghi Ninh nhìn thấy ánh mặt trời đã chiếu đến trong viện, đánh giá đã tới canh giờ, mới bảo nha hoàn chải đầu cho nàng.
La Thận Viễn từ bên ngoài trở về, từ bên ngoài tấm bình phong liền nhìn thấy nàng dựa vào gối dựa, nha đầu tản tóc của nàng ra, trải ở trên mặt rương ngọc đỏ thẫm. Giống như tơ lụa, khẳng định là tơ lụa quý trọng, có loại ánh sáng xanh nhạt sáng bóng.
Nàng cúi đầu xem tờ danh sách trong tay, tơ tằm màu đỏ tứ hỉ như ý làm cho mặt của nàng càng trắng như bạch ngọc, có loại cảm giác oánh nhuận trong suốt. Có tầng nhung ấm mỏng manh, làm cho người ta càng cảm thấy nàng thanh nộn, giống như có thể cắn một cái.
Nha đầu bên ngoài thông truyền, La Thận Viễn mới đi vào.
Với nắng sớm hắn càng có vẻ cao lớn, thân thể nhất thời liền chặn đi ánh sáng nàng đang xem. Bất quá chính là chợt lóe, hắn liền đi tới bên nàng hỏi:
Nghi Ninh nghe được tiếng của hắn nhất thời còn có chút cảm giác không biết làm thế nào, luôn nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Bọn họ trước kia tuy là huynh muội, cũng không ở cùng nhau, nay ở cùng, thời điểm hắn đi đến bên cạnh mình, Nghi Ninh còn có thể ngửi được mùi bồ kết sạch sẽ trên người hắn, đây là một loại gần gũi xảy ra thình lình.
Nàng có chút không dám nhìn hắn, tay niết hơi hơi nhanh.
Thời điểm Nghi Ninh đang ngây người, một bàn tay đã cầm đi danh sách đồ cưới trong tay nàng.
Nghi Ninh liền nhìn thấy lông mày thật dầy, cái mũi cao thẳng, còn có cái cằm tuấn tú của hắn. Nàng muốn từ trong tay hắn đoạt lại danh sách đồ cưới:
La Thận Viễn liền nhìn về phía nàng:
Dù sao Nghi Ninh muốn đoạt trở về! Nếu để cho hắn nhìn thấy sính lễ đưa đi liền biến thành đồ cưới sẽ không tốt!
Nhưng hắn cao như vậy, Nghi Ninh cần phải đứng ở trên giường la hán cướp lại với hắn. Bất quá vẫn là không có cao như hắn, hắn cố ý không để cho nàng lấy được, chờ thời điểm nàng muốn cướp tới tay lập tức né tránh, sau đó quay lưng lại tiếp tục xem.
Nghi Ninh cảm thấy chính mình ở trước mặt hắn giống như tiểu cô nương bị bắt nạt, hắn chính là đang chọc ghẹo nàng, cũng bất chấp cái gì không dám nhìn hắn, sáp tới vài lần giơ tay muốn cướp, lại vừa bực mình vừa buồn cười nói:
La Thận Viễn thấy mặt nàng đỏ ửng, liền hếch mày nói:
Ý Nghi Ninh rõ ràng không phải cái để ý kia. Chưa từng bị hắn chế nhạo qua như vậy, đều không biết nên nói cái gì mới tốt!
Ánh mắt La Thận Viễn nhìn nàng nhu hòa chút, cười cười nói:
Hắn chính là cố ý, Nghi Ninh phản ứng lại, hắn nhận thấy được nàng đối hắn không thích ứng, cho nên muốn đánh vỡ ngăn cách giữa hai người tối hôm qua.
La Thận Viễn đem đồ cưới còn lại ra cho nàng, bảo hộ nàng giống như nàng là một con chó nhỏ, còn lại sờ sờ đầu nàng bỏ thêm một câu,
Nghi Ninh khẽ cắn môi. Nàng chậm rãi cười nói:
La Thận Viễn nghe xong khóe miệng hơi hơi mở rộng, giống như nghe không ra ý tại ngôn ngoại của nàng coi như bình thường nói:
Hắn cầm lấy chiếc lược, ngón tay lướt qua răng lược, nhìn thấy Nghi Ninh đã ngồi xuống trước bàn trang điểm để cho Đồi Mồi chải đầu cho nàng, nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng đều là của hồi môn đưa tới. Nàng đang cùng bà tử của nàng nói chuyện.
La Thận Viễn vẫn là buông lược xuống, tươi cười phai nhạt đi. Hắn chưa bao giờ cùng người khác có quan hệ thân mật, cũng không biết nên như thế nào cùng người gần gũi ở chung, đêm qua hai người ở chung đã không tốt cho lắm, lúc này nghĩ muốn giúp nàng chải đầu cũng sợ nàng không thích.
Sau đó Lâu ma ma liền mang đến đồ ăn sáng. Đồ ăn sáng chính là mì sợi, bất quá là sợi mì thật nhuyễn, nước mì được hầm kỹ, lại thêm vài giọt dầu vừng, hợp với dưa chuột ngâm.
Nghi Ninh thích ăn mì sợi, ăn rất nhiều. La Thận Viễn lại ăn thật ít, thấy nàng ăn xong liền buông đũa, sau đó đi tới nắm tay nàng thản nhiên nói:
Vì không có phân tông, cũng không phải đất khách, La gia liền không có đạo lý tách ra để ở. Bởi vậy liền đều chuyển đến trong Phủ học Phố nhỏ, cũng tiện cho La Thận Viễn, nếu hắn ở tại Tân kiều Phố nhỏ sẽ cách Lục bộ nha môn thật sự là quá xa.
Hắn mang theo chính mình đi ở trên đường, Nghi Ninh đột nhiên cảm thấy kỳ thật vẫn giống như hồi nhỏ. Bất quá trước kia là nàng dắt hắn đi, nhưng hắn không quá nguyện ý để cho nàng nắm, hiện tại là hắn nắm chính mình.
La Thận Viễn bình thường không thích nói chuyện, lúc này nói với nàng:
Lâm Hải Như à?
Nghi Ninh có chút tò mò, dựa vào chiêu số trước sau như một của Lâm Hải Như, bà lại chuẩn bị cho mình cái gì đây?
......