Edit + Beta: Đào Mai
Ngày kế Lục Gia Học liền dẫn người ly khai Kim Lăng. Có khả năng hắn đã sớm có chuẩn bị, ngày kế trong phủ đã tới một đoạn sự quan Diệp Nghiêm.
Đoạn sự quan là quan văn ngũ quân đô đốc trong phủ, La Nghi Ninh ở Ninh Viễn hầu phủ gặp qua người này, là tâm phúc của Lục Gia Học.
Diệp Nghiêm bộ dạng mập mạp, mặc một bộ áo cà sa hoa đoàn, rất hòa khí. Tính tình cũng không sai, luôn luôn đều cười tủm tỉm. Thời điểm gặp nàng là cách bình phong, có muốn cái gì phân phó hắn một tiếng là được. Nghi Ninh đã từng cũng không có gì muốn tìm hắn.
Một tháng ở cữ này không thể tắm rửa cũng không thể gặp gió, Nghi Ninh cả ngày nằm ở trên giường. Chỉ có thể ôm tiểu hài tử chơi…..tiểu hài tử còn chưa đủ tháng đúng là thời điểm tròn trịa mềm mại, ăn no liền nằm ở trong lòng Nghi Ninh ngủ, một ngày hơn phân nửa thời gian đều là ngủ.
Nghi Ninh ngẫu nhiên chợp mắt một chút liền tỉnh lại, liền có thể cảm giác được một thân thể ấm áp nho nhỏ dựa vào ở bên cạnh, nàng liền nghiêng người hôn hôn mặt nó.
Tuyết Chi ở bên xem cười nói:
Nghi Ninh nghe xong như có đăm chiêu, ngẩng đầu nhìn Tuyết Chi.
Nghi Ninh cũng nghĩ cho tiểu hài tử một cái nhũ danh, nhũ danh là tương đối tùy ý, thuận miệng dễ nghe là được. Nàng nhéo nhéo nắm tay nhỏ thơm tho mềm mại của tiểu hài tử nói:
Từ đây Nghi Ninh liền gọi nó Bảo ca nhi, Bảo ca nhi.
May mắn là đã tìm nhũ nương, sữa của Nghi Ninh cũng không nhiều. Có đôi khi đứa nhỏ nửa đêm tỉnh lại, đầu nhỏ hướng tới trước ngực nàng, nhưng chỉ có thể uống một ít. Nghi Ninh chỉ có thể kêu nhũ nương ôm nó đi ra ngoài ngủ.
Sau khi ôm ra ngoài nàng vẫn là lo tiểu hài tử khóc hay không khóc, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên cạnh Đông Noãn các, hồi lâu mới ngủ.
Nghi Ninh có khi cùng tiểu hài tử chơi. nó không chịu gọi tiểu hài tử một tiếng Bảo ca nhi, nó sẽ nghiêng đầu nhìn, giống như đang nhìn nàng là ai vậy?.
Đến trăng tròn ngày đó, Nghi Ninh rốt cục có thể tắm rửa gội đầu, ôm Bảo ca nhi đi đến phía sau viện một chút. Bảo ca nhi giống như cảm thấy mệt nhọc, chui đầu giấu mặt nhỏ ngủ.
Nghi Ninh ở chỗ đình hóng mát ngồi một lát mới trở về, ngày kế mới phát hiện không tìm thấy trâm vàng của nàng. Diệp Nghiêm ở chỗ nàng, nghe xong đã nói:
La Nghi Ninh nói:
Diệp nghiêm người này xác thực lợi hại.
Nghi Ninh nắm trâm vàng đã mất mà tìm lại kia chậm rãi suy tư, thật là nàng đặt ở trong đình hóng mát, nhìn xem Diệp Nghiêm giám thị kết quả là nghiêm mật đến tình trạng gì, người này quả nhiên đáng sợ. Huống chi hài tử còn nhỏ như vậy, nàng như thế nào có thể mang theo trẻ nhỏ bôn ba ngàn dặm. Không bằng đến Hãn Châu rồi nghĩ biện pháp.
Có lẽ, trong kinh thành những người đó đều cảm thấy nàng đã chết rồi. Đã hơn một năm không có tin tức. Không biết La Thận Viễn nhìn thấy hài tử của hắn thì sẽ như thế nào, một cái La tam nho nhỏ. Tính tình cũng có chút tương tự với hắn. Nghi Ninh nghĩ đến hắn nếu là có thể ôm hài tử của chính hắn, một lớn một nhỏ, không biết là tốt biết bao nhiêu.
Sau trăng tròn Nghi Ninh còn chưa lập tức nhích người, sợ hài tử chịu không nổi, đợi đầy đủ đến tháng mười mới nhích người, hài tử đã lớn ba tháng.
Hộ vệ vây quanh xe ngựa chậm rãi đi ở trên đường, bên cạnh có nha đầu bà tử đi theo. Vừa thấy chính là gia đình nhà giàu xuất hành, xe đi cùng đường thấy được cũng sẽ tránh đi rất xa.
Từ Kim Lăng đi Hãn Châu phải qua hai tỉnh An Huy, Hà Nam, theo đường thủy thay xe ngựa, đã có nửa tháng, Nghi Ninh và mọi người mới đến biên cảnh Sơn Tây.
Nghi Ninh cũng không sao, chỉ là sợ Bảo ca nhi sẽ không thoải mái. May mắn thời tiết còn không quá lạnh.
Bảo ca nhi đã được ba tháng bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực, bộ dạng phấn điêu ngọc mài. Cặp mắt tròn tròn giống hột long nhãn, đi theo Diệp Nghiêm chuyển đầu nhỏ, theo dõi xem hắn run lên run lên tiểu hồ tử, lực chú ý hoàn toàn bị hấp dẫn. Diệp Nghiêm luôn tươi cười vui vẻ, Bảo ca nhi thích nhìn tiểu hồ tử của hắn.
Nghi Ninh ôm Bảo ca nhi vào trong lòng mình, chuẩn bị dẫn nó đi ngủ trưa.
Tuyết Chi đã chuẩn bị giường, nhũ mẫu mặc cho Bảo ca nhi một cái áo dệt lụa hoa màu đỏ. Bảo ca nhi ở trên giường mút ngón tay chính mình, Nghi Ninh đặt trống bỏi trước mặt nó, Bảo ca nhi liền vươn tay nhỏ bé chụp lấy lắc vang lên phách phách, sau đó tò mò ngẩng đầu nhìn nàng. Nghi Ninh cảm thấy nó cực kỳ đáng yêu, lại hôn mặt nó.
Hài tử lớn ba tháng, đã có thể nhận thức. Luôn kề cận Nghi Ninh, muốn nàng ôm mới được. Buổi tối đều phải theo nhũ mẫu bú sữa mới thả trở lại bên người Nghi Ninh. Có đôi khi Nghi Ninh cũng đút nó, nó vùi đầu xuống dưới hay dùng cái mũi nhỏ cọ cọ trước ngực nàng, thật sự dính người, dựa vào chỉ chốc lát sau liền ngủ.
Chờ lúc Nghi Ninh muốn thức dậy. Liền nhìn thấy nó dựa vào chính mình, tóc máu trên đầu mềm yếu mượt mà, còn có lông mi thật dài, thực thanh tú.
Thời điểm xe ngựa cách huyện Ngũ Đài, Nghi Ninh kêu ngừng. Huyện Ngũ Đài trong Ngũ Đài Sơn là thánh sơn Phật giáo đứng đầu, nàng muốn cầu cái bùa bình an cho hài tử.
Diệp Nghiêm tự nhiên sẽ không đồng ý lên núi, ông chắp tay nói:
Nghi Ninh đẩy nửa mành ra, thản nhiên nói:
Diệp nghiêm chính là cười:
Đích xác không hổ là tâm phúc, lời này nói rất cẩn thận. Nghi Ninh cũng không tốt lại nói thêm cái gì?
Diệp Nghiêm để cho xe ngựa dừng lại ở trạm dịch lý nghỉ tạm, theo sau phái hai người cưỡi ngựa đi Ngũ Đài Sơn.
Nghi Ninh nghe được Diệp Nghiêm cùng một người đi theo thảo luận quân tình. Một đường này nàng nghe không ít tình huống biên cảnh Đại Đồng.
Sau khi Lục Gia Học lãnh binh đến Đại Đồng cường thế phản kích, bức Ngõa Thứ ra khỏi Nhạn Môn Quan, trấn áp ở Đại Đồng. Ngụy Lăng thống lĩnh Tuyên Phủ cùng Lục Gia Học liên thủ thành một cỗ quân lực, tạm thời ổn định biên quan.
Lần trước Ngõa Thứ bị thương nặng, lần này cùng Thát Đát liên thủ phản kích là phẫn nộ đến cực điểm, bằng không cũng sẽ không thế như chẻ tre vọt tới Nhạn Môn Quan. Cho nên tuy rằng tạm thời bức đi ra ngoài, nhưng hai tộc hung mãnh, khủng hoảng nhất thời còn chưa bỏ qua.
Bảo ca nhi ở trong lòng nàng nho nhỏ nấc cụt. La Nghi Ninh ôm nó dựng thẳng lên vỗ lưng nó, Bảo ca nhi mềm mại nằm sấp gối đầu lên đầu vai nàng, phát ra âm thanh tinh tế nha nha.
Tuyết Chi ngồi ở một bên nghe thanh âm trẻ con, lấy áo choàng khoát lên trên người Bảo ca nhi.
Tuyết Chi ngạc nhiên, cư nhiên trong lòng nhảy dựng. Sau đó nàng cười khổ. Cũng phải, tiểu thư của mình nhìn như vô hại, kì thực nội tâm thực minh bạch, thế nào sẽ không hoài nghi đây!
Nàng nhìn mặt La Nghi Ninh, có chút do dự, nói:
"Nô tì đã nói dối, bất quá cũng không phải nói dối hoàn toàn. Hưng ca nhi thật là bị kẻ buôn người bắt đi, chẳng qua thời điểm Đô đốc đại nhân tìm được nô tì, liền đem Hưng ca nhi về lại cho nô tì. Chính là thời điểm Đô đốc đại nhân mang nô tì đến chiếu khán ngài, bảo nô tì nói đã thất lạc đứa nhỏ, như vậy còn có thể tĩnh tâm chiếu cố ngài. Ngài yên tâm, biết ngài ở Kim Lăng có thai, nô tì là nguyện ý tới chiếu cố ngài."
"Hài tử của ngươi, hắn đã tìm về?" Nghi Ninh lặp lại hỏi thêm một lần.
Tuyết Chi gật đầu:
Nghi Ninh ừ một tiếng, ngũ vị tạp trần.
Nghi Ninh tiếp tục nói. Không có ai không muốn đoàn tụ cùng người nhà, tình nghĩa chủ tớ giữa Tuyết Chi với nàng kỳ thật đã sớm viên mãn, hiện tại đối với nàng ta mà nói, càng trọng yếu hơn hẳn là người nhà.
Lục Gia Học gọi nàng ta đến hầu hạ chính mình, khẳng định cũng là có bức hiếp ở bên trong.
Tuyết Chi cảm thấy chóp mũi lên men:
La Nghi Ninh khoát tay:
Tuyết Chi lần này nhưng không có nói cái gì nữa, nhếch môi.
Nghi Ninh gọi Diệp Nghiêm vào, nói hắn đưa Tuyết Chi trở về Bảo Định.
Diệp nghiêm ngây ngẩn cả người, hắn còn tưởng rằng Tuyết Chi đã phạm vào đại sai lầm gì, đang muốn nói chuyện. La Nghi Ninh liền lắc đầu:
Diệp Nghiêm kêu Tuyết Chi đi theo hắn, Tuyết Chi vừa thu thập cái gói nhỏ, đi tới cửa lại nhìn nàng, đột nhiên đi đến trước mặt nàng dập đầu, mới đi theo Diệp Nghiêm.
La Nghi Ninh khẽ thở dài một cái.
Xem tư thế này, vị nha đầu này không là vì phạm sai lầm mà bị đuổi ra. Diệp nghiêm thầm nghĩ trong lòng, hắn kêu hạ nhân cho Tuyết Chi mười lượng bạc làm lộ phí, sai hộ vệ đưa nàng đi.
Cũng không biết hầu gia kết quả đang nghĩ cái gì, biên quan báo nguy, còn sai hắn đi chiếu khán cái nữ tử. Người này thời điểm ở hầu phủ, hắn cùng phó tướng còn tưởng rằng là cái mã gầy, không nghĩ đến một ngày người ta thực sự là hầu phu nhân. Chính là thật sự kỳ quái, thực tại hành động của hầu gia như là giam lỏng.
Diệp Nghiêm chậm rì rì đi trở về, lúc hắn nhìn thấy trong phòng không một bóng người, sắc mặt nhất thời khó coi.
Hắn thuận tay kéo người bên cạnh lại hỏi:
Hộ vệ bị hắn nắm lấy lắp bắp nói:
Diệp Nghiêm khó thở, tên này quả thực óc heo! Nhũ nương kia khẳng định sớm đã bị La Nghi Ninh thu mua rồi!
Hắn mang theo người đuổi theo, lại liếc mắt một cái nhìn thấy trên quan đạo có khoái mã nhanh như bay chạy đến, bụi tung cuồn cuộn, trên cổ ngựa hệ Hồng Anh, hắn lập tức chỉ huy mọi người dừng lại trước.
Lúc này kỳ thật Nghi Ninh cũng không có đi xa, dù sao mang theo Bảo ca nhi... Nhũ nương đích xác nàng thu mua trước đó, nhũ nương là nông dân, nàng dùng lời nói nặng dọa, lại kể một chút chuyện xưa thê thảm, liền đáp ứng giúp nàng.
Lúc này đang ngồi ở trong chiếc xe ngựa đơn sơ, tâm Nghi Ninh bang bang khiêu, nàng cảm thấy biện pháp này rất mạo hiểm, thực có thể là trốn không thoát. Không nghĩ tới vận khí cư nhiên còn có thể, hộ vệ kia không có hoài nghi.
Nhưng nếu như Diệp Nghiêm phản ứng lại đi truy, vẫn là không có cách nào. La Nghi Ninh đã kêu đánh xe chọn đường nhỏ hoang vắng mà đi. Xe ngựa là dùng để đưa hàng hóa, bên trong cái gì cũng không có.
Vừa chạy đến một chỗ bên ngoài nông trại, trong nông trại chỉ ở cái thôn phụ, nuôi mấy con gà. Sắc trời đen. Nghi Ninh bảo xa phu dừng lại, trước ở chỗ này nghỉ.
Nghi Ninh cùng nhũ nương đi tìm nơi ngủ trọ. Nhũ nương cùng thôn phụ kia nói chuyện với nhau, La Nghi Ninh lại nghe được một trận tiếng vó ngựa đát đát, kỳ thật nàng là đã liệu trước, cho nên thật sự bình tĩnh, quay đầu nghênh diện Diệp Nghiêm bọn họ. Hắn mang theo rất nhiều người, thậm chí có một số người mặc giáp trụ.
Diệp nghiêm đến trước mặt nàng quỳ xuống, hắn còn đang thở dốc. Ôm quyền nói:
Hắn ngẩng đầu, trên mặt thần sắc có chút ác liệt, ngữ khí trầm trọng nói không nên lời:
La Nghi Ninh nhíu mày hỏi:
Diệp nghiêm lắc đầu nói:
Nếu không chân chính nguy cấp, Diệp Nghiêm sẽ không đưa nàng đến chỗ Anh quốc công. Có khả năng Lục Gia Học thật sự đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt La Nghi Ninh dừng ở chuỗi phật châu màu đen trên tay. Phật châu bảo mệnh hắn, hiện tại ở trên tay nàng. Hắn biến mất ở chỗ sâu trong sa mạc...
La Nghi Ninh hít sâu một hơi, ôm hài tử lên xe ngựa.
La Nghi Ninh còn chưa có tới Tuyên Phủ, Tuyên Phủ cùng Đại Đồng rất gần nhau. Vài canh giờ là đến, xe ngựa ngày đêm kiêm trình. Thời điểm đến Tuyên Phủ vừa vặn đã là bình minh, Ngụy Lăng nhìn thấy nữ nhi ôm một hài tử phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt ông, tâm tình có thể nghĩ.
Lục Gia Học bắt người đi, ông tính sổ không có kết quả. Tháng này lại bận việc chiến sự, gặp mặt Lục Gia Học tất cả đều là đàm luận chiến lược. Lục Gia Học chính là để cho ông đở lo lắng, nói nữ hài nhi của ông không có việc gì. Dù sao hắn chống đỡ nhiều tánh mạng dân chúng Tuyên Phủ như vậy, trước hết Ngụy Lăng cũng tạm thời không có so đo.
Cho nên lúc ông nhìn thấy nữ hài nhi ôm một nãi oa nhi nhất thời không có phản ứng lại.
Nghi Ninh nhìn thấy phụ thân mặc khôi giáp, râu đã mọc dài trên khuôn mặt anh tuấn. Ông phơi nắng ở biên quan cho nên đen hơn so với trong kinh thành, có vẻ có chút tang thương. Hồi lâu không gặp, Nghi Ninh nhìn ông mặc khôi giáp, hơi lôi thôi, cánh tay trái còn quấn băng gạc thật dày, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.
Ngụy Lăng đầu tiên là kích động. Sau đó nhìn tiểu hài trong lòng nàng, có chút không dám tin, nhưng lại không biết nên nói thế nào hỏi:
Khóe miệng Nghi Ninh khẽ nhếch lên, ôm Bảo ca nhi ở trong khuỷu tay, vạch ra một góc nhỏ của khăn cho ông xem bộ dáng hài tử.
Ngụy Lăng nhìn thấy mặt tiểu gia hỏa lớn hơn nắm tay một chút, non mềm cực kỳ. Tiểu sinh mệnh còn mềm yếu ôm lấy mẫu thân.
Xem bộ dáng này có chút giống La Thận Viễn, chính là thật sự nhuyễn nộn, nho nhỏ một cục.
Nàng thế nhưng hoài thai đứa nhỏ, còn đã sinh hạ!
Ngụy Lăng gọi người tới thu thập phòng Đều Hộ phủ, dàn xếp chỗ ở cho nữ nhi cùng với tiểu ngoại tôn.
Ông đem ánh mắt đặt ở trên người Diệp Nghiêm với mấy người, bọn họ một đường đến Tuyên Phủ, cũng là muốn thương lượng với ông như thế nào phái người tiến vào trong lòng Thát Đát, xem Lục Gia Học có thể hay không còn sống trở về!.
Kỳ thật Ngụy Lăng trong lòng sớm đã hoài nghi, ông biết khả năng Lục Gia Học còn sống không lớn.
Ông đã phái một ít thám tử vào thảo nguyên, bảo Diệp Nghiêm cùng mấy người trở về Đại Đồng, còn chính mình trước hết sẽ nghĩ biện pháp!.
Chuyện Lục Gia Học gặp chuyện không may truyền về, triều đình hẳn là sẽ lập tức phái chủ tướng lĩnh tới.
Diệp Nghiêm và mấy người vẻ mặt ngưng trọng, ôm quyền nói:
Ngụy Lăng vuốt cằm:
Hắn tuy rằng cùng Lục Gia Học có xung đột lợi ích, nhưng không có Lục Gia Học, ổn định biên cương chính là cái chê cười. Vô luận như thế nào cũng muốn tìm ra Lục Gia Học, cho dù vì quốc gia, nhất định cũng phải tìm ra hắn.
Sau khi đưa Diệp Nghiêm và mấy người rời đi. Ông đi thay đổi quần áo rửa mặt mới tới gặp nữ nhi. Tiểu ngoại tôn bị ôm đi uống sữa, Ngụy Lăng có chút thất vọng, vốn đang nói tẩy rửa sạch sẽ có thể ôm một cái.
Ông nhìn thấy chuỗi phật châu trên tay Nghi Ninh, càng nói không nên lời là cái tư vị gì? Ngay cả cái này Lục Gia Học cũng cho nàng.
Nghi Ninh nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay phụ thân xem:
Ngụy Lăng trầm giọng nói:
Lục Gia Học dụng binh như thần, hướng tới là người khác kiêng kị hắn như quỷ thần, cư nhiên cũng có một ngày bại trận.
La Nghi Ninh không thích hắn, cảm thấy hắn người này bá đạo cố chấp không nghe lời người khác nói, nhưng không cách nào chán ghét hắn.
Lục Gia Học gặp chuyện không may như vậy, trong lòng nàng thậm chí có một chút áy náy. Có lẽ Nghi Ninh thế nào cũng không thể tưởng được, có một ngày nàng thế nhưng sẽ cảm thấy áy náy đối với Lục Gia Học.
Ngụy Lăng thở dài, ngữ khí hơi trầm xuống, thanh âm thật sự nhẹ….ý tứ hàm xúc có chút cười lạnh:
"Hắn dùng binh như thần, cũng chống không lại người khác ở sau lưng tính kế!."
"Phụ thân biết, là ai thiết kế Lục Gia Học lâm vào tình hình nguy hiểm vậy?"
Ngụy Lăng chậm rãi nói:
Tam ca!
Hắn làm sao có thể tính kế Lục Gia Học được đây!
Nghĩ đến đã một năm không gặp hắn, trong một năm này, hắn ở trong triều thế lực đã có biến hóa long trời lở đất, có lẽ đã sớm không phải người kia mà nàng biết rõ.
La Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn phụ thân của chính mình, rất kinh ngạc:
Ngụy Lăng nói:
Những chuyện này nàng đương nhiên biết, La Thận Viễn chịu nhục, là sẽ đem đầu giáo chỉa hướng Uông Viễn. Mặc kệ là hắn muốn mưu cầu vị trí rất cao cũng tốt, hay là muốn vì lão sư hắn báo thù cũng tốt. La Nghi Ninh cảm thấy kỳ quái là, thái độ phụ thân nói tới La Thận Viễn, thế nhưng có loại cảm giác xa cách cùng lạnh như băng.
Ngụy Lăng xua tay ý bảo nữ nhi không cần đánh gãy, tiếp tục nói:
"Không gặp con một năm, trừ bỏ ngay từ đầu đến Đại Đồng tìm con, phụ thân không thấy hắn khi nào thì lại đi tìm con. Ngược lại một lòng toan tính quyền mưu, cong mông theo ý hoàng thượng. Tiến dẫn vài người gọi là cao nhân đạo trưởng cho hoàng thượng, khiến cho triều dã biến thành chướng khí mù mịt. Nhưng hoàng thượng lại càng tín nhiệm hắn. Hắn muốn giết chết Uông Viễn, trước tiên cần phải giết chết Lục Gia Học…… Lục Gia Học cùng Uông Viễn thật là một thể, hai người quan hệ mờ ám, đều là vì bảo tồn lẫn nhau. La Thận Viễn năm đó hợp tác với Từng Hoành con trai của Tổng binh Đại Đồng, buôn bán với Ngõa Thứ, cùng người Ngõa Thứ bên kia có nhiều lui tới. Thậm chí phụ thân đoán, hắn luôn luôn không có đoạn qua loại lui tới này!."
"Lần trước thời điểm Lục Gia Học xuất chinh, đối địch Ngõa Thứ có nhiều cổ quái, dường như có cao nhân chỉ huy. Lần này thời điểm đối địch, lại dùng hỏa khí. Những người man di kia, nếu không phải có người âm thầm tương trợ làm sao có thể dùng hỏa khí, mà hỏa khí chính là La Thận Viễn phụ trách. Càng cổ quái là bọn hắn không tiến công biên giới, ngược lại dẫn Lục Gia Học vào sâu trong lòng địch, sợ là vì muốn treo cổ hắn! La Thận Viễn thân là nội các các lão, đối với hỏa lực của binh lực nhất thanh nhị sở, thiết nghĩ ở sau lưng tính kế dễ như trở bàn tay."
"Chuyện này bất quá là do phụ thân đoán mà thôi."
Cả người Nghi Ninh lạnh lẽo, như rơi xuống hầm băng. Như hắn không có đi tìm nàng, vậy nàng đã hao hết tâm tư nghĩ muốn trở về, chẳng phải... lúc đó chẳng phải là chê cười sao. Thanh âm nàng thấp nhất!
Ngụy Lăng thở dài:
La Nghi Ninh cũng không biết nên nói cái gì, nàng luôn biết La Thận Viễn là dạng người gì. Nhưng nàng hi vọng chính mình ở trong lòng hắn có thể có chút không đồng dạng, ít nhất hắn là để ý nàng. Nàng biết rõ, đối với La Thận Viễn mà nói, quyền mưu là rất trọng yếu. Trong lòng nàng phi thường hỗn loạn, thế cho nên nàng vẫn là không thể tin được.
Ngụy Lăng nói:
Nghĩ đến nữ hài nhi hiện tại cũng bất quá mới mười lăm tuổi, rất nhiều tiểu thư lúc này đều còn không có xuất giá, nàng lại ngay cả hài tử cũng đã có. Ngụy Lăng liền nhịn không được đau lòng nàng.
Nghi Ninh không phải không nghĩ qua việc hài tử này, chính là nàng không có nghĩ sâu mà thôi. Nàng sợ nghĩ sâu sẽ có kết quả mà nàng không thích.
La Nghi Ninh chậm rãi trấn định lại, dù sao kỳ thật.....nàng đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, nàng nhẹ nhàng mà hỏi.
Một khi Ngụy Lăng nghĩ đến chiến sự biên quan, liền đối với La Thận Viễn tràn ngập hoài nghi lạnh như băng. Nếu không phải hắn, thật tìm không ra người thứ hai. Việc này làm thật sự quá mức.
Ngụy Lăng vuốt cằm:
Cát Hồng... La Nghi Ninh nghe được tên này trong lòng liền trầm xuống. Tổ phụ Cát Diệu Vân! Cũng chính là nhạc phụ La Thận Viễn kiếp trước. Hắn đúng là vẫn có quan hệ với những người này.
Kiếp trước hắn còn cưới Cát Diệu Vân.
Ngụy Lăng gọi người bưng thức ăn lên,
La Nghi Ninh mới lấy lại tinh thần, cầm đũa ăn cơm. Nàng nhìn phật châu trên cổ tay một chút, sau đó cởi phật châu xuống thu vào trong tay áo.
La Nghi Ninh đột nhiên nói, nàng thật sự có trực giác này, ít nhất Lục Gia Học giờ phút này còn không đáng chết, ở kiếp trước hắn vẫn luôn còn sống.
Khuôn mặt Ngụy Lăng có chút tang thương, nghe được lời nữ nhi nói rất quê mùa nhưng cảm thấy khó chịu. Lại nói thế nào, Lục Gia Học cũng cùng ông xuất sinh nhập tử nhiều năm, hai người ở trên chiến trường cứu trợ lẫn nhau số lần nhiều đến không đếm được. Có lẽ ông cùng Lục Gia Học quan hệ liền là như thế này, chỉ có thể cộng hoạn nạn, không thể đồng phú quý. Đồng phú quý sẽ nghi kỵ hoài nghi, nhưng thời điểm ở chiến trường, bọn họ chỉ tín nhiệm lẫn nhau.
Đây là ăn ý bồi dưỡng nhiều năm.
Ông thở dài, giống như nữ hài nhi lúc còn nhỏ sờ sờ đầu nàng.
Nghi Ninh bị ông sờ soạng đầu liền bật cười:
Hồi nhỏ liền thôi, hiện tại nàng cũng không phải là tiểu cô nương. Trong lòng nàng rốt cục có cảm giác ấm áp.
Ngụy Lăng ngượng ngùng nói, nhưng vẫn thu tay lại.
Bảo ca nhi đã uống no sữa đang buồn ngủ, khi ngủ nhất định phải đi theo Nghi Ninh. Tìm không thấy liền khóc lớn, nhũ nương chân tay luống cuống ôm Bảo ca nhi tới:
Nghi Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng của Bảo ca nhi, mắt tràn đầy nước mắt. Lập tức ôm lấy nó, Bảo ca nhi được mẫu thân ôm mới ngừng khóc, nhưng vẫn thút tha thút thít….
Ngụy Lăng đi đến trước mặt tiểu hài, cúi đầu nhìn nhìn ngoại tôn của ông. Ngoại tôn lập tức xoay đầu qua một bên dựa vào mẫu thân, nó không thích người xa lạ.
Nghi Ninh cầm tay nhỏ bé của có hướng Ngụy Lăng quơ quơ.
Bảo ca nhi trái lại tự cắn tay, nha nha phát ra tiếng.