Edit: Hitsuji
Beta: Đào Mai
Ngày đó cùng La Nghi Tú cho cá ăn trở về hơi muộn chút, La lão thái thái liền mất hứng, giữ Nghi Ninh lại không cho nàng ra ngoài.
Lão nhân gia bà tự mình mang Nghi Ninh đi đọc sách viết chữ.
La gia dòng dõi thư hương, dù là bé gái cũng phải đọc sách viết chữ, vì thế phụ thân của Nghi Ninh còn mời riêng nữ tiên sinh đến dạy các cô nương trong nhà.
Nghi Ninh bệnh không thể vào học, nhưng rãnh rỗi cũng không để ngồi không, dứt khoát ép nàng tập luyện viết chữ như giun bò leo thang.
Nghi Ninh khổ sở gục đầu trên chiếc bàn con.
Kiếp trước khi nàng còn ở khuê phòng cũng luôn cưỡng ép bản thân mình luyện viết chữ, nhưng là luyện nhiều năm thế nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng xem là ngay ngắn, nàng nghĩ mình có lẽ thật là không có thiên phú đọc sách, dứt khoát dời tinh lực sang học nữ hồng.
Hiện nay thân phận bé gái dòng chính này rất cao, gia thế rất tốt, không đọc sách e là không được.
La lão thái thái bảo nha đầu lấy bản tập đồ chữ của nàng đến, lại bảo mở tấm bình phong ra, tự mình ngồi bên cạnh xem nàng luyện. Nói với nàng:
Nghi Ninh gật gật đầu, cúi xuống luyện chữ.
Một lúc sau La lão thái thái nhìn nàng, thế nhưng tiểu cô nương đã tựa vào bàn dài thiếp đi, gò má ịn vào trên giấy, dính mực. Nhìn y như chiếc bánh bao trắng, nốt ruồi son nơi đuôi lông mày lại càng vô cùng đáng yêu.
La lão thái thái thấy thế liền cười, nhẹ giọng phân phó Từ ma ma:
Nghi Ninh luyện chữ luyện đến ngủ say, tỉnh lại phát hiện mình ngủ sau vách ngăn. Hơi có chút ngượng ngùng, sau khi nàng thành đứa nhỏ, quả thực có tính tình tiểu hài tử, ấy vậy mà luyện chữ cũng có thể ngủ.
La lão thái thái thấy cuối cùng nàng cũng dậy, liền kêu nha đầu bày bữa tối.
Nghi Ninh cảm thấy luyện chữ thật sự tiêu hao thể lực, ăn xong một chén cơm, lại thêm một chén cháo gạo nếp táo đỏ.
La lão thái thái thuận miệng nói:
Nghi Ninh cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đời này mà bảo làm tài nữ là vô vọng. Liền thở dài:
La lão thái thái mỉm cười sờ đầu cháu gái, nói:
La lão thái thái nói đại ca, nhị ca là hai con trai ruột dòng chính của Trần thị.
Nói đến Trần thị thật sự là người có phúc, mặc dù đại bá Nghi Ninh có thiếp thất, nhưng lại chỉ sinh hai cô con gái dòng thứ, Trần thị lại sinh hai con trai con nữ dòng chính.
Ngược lại thì Lâm Hải Như liền không có may mắn như vậy, sau khi vào cửa thì mãi không có con, mỗi điểm này thôi thì nàng đã không có tiếng nói rồi.
Thế mới luôn để Kiều di nương dẫm đạp lên đầu nàng, sinh con rồi, Kiều di nương càng đứng thẳng lưng.
Hai vị ca ca được Trần thị dạy lịch sự hòa nhã, bình thường đối xử cũng rất tốt với các muội muội, tiểu Nghi Ninh cực kỳ thích hai vị ca ca không cùng chi, mấy ngày trước bọn họ cùng đi bái phỏng lão sư gì đó, tiểu Nghi Ninh mong bọn họ mấy ngày.
Nghi Ninh đương nhiên thích hai ca ca này không gì bằng, huynh trưởng không cùng chi, có thân đến mấy cũng không cùng chi, không thể so sánh với muội muội ruột của mình.
Không đến mấy ngày, quả nhiên hai vị ca ca trở lại.
La Nghi Ngọc và La Nghi Tú cũng rất cao hứng, trong gian phía tây thứ tiếng nói tiếng cười rất náo nhiệt.
La Hoài Viễn và La Sơn Viễn lại mang rất nhiều lễ vật chia cho mấy vị đệ đệ muội muội, La Nghi Ngọc và La Nghi Tú được một đôi trâm cài khảm ngọc bích hồ lô.
Nghi Ninh là một đôi vòng tay kép xanh điền ngọc cực kỳ xinh đẹp, hai cổ ngọc xoắn vào nhau, mang vào nghe leng keng, tinh xảo xinh xắn.
Nghi Liên là ngọc bội phúc lộc thọ, La Hiên Xa ba tuổi thì được một cái khóa trường mệnh.
La Nghi Tú luôn không thèm để ý chi tiết vấn đề, La Nghi Ngọc lại bĩu môi, buồn bã nói:
Hôm nay La Nghi Ngọc mặc bộ ái vạt dài màu hồng phấn, váy dưới màu trắng, đai lưng xanh thẫm, lộ ra vẻ xinh đẹp cực kỳ.
Trần thị biết trưởng nữ trước nay tính trẻ con, buông chén trà xuống thản nhiên nói:
Nghi Ninh quơ quơ hai chiếc vòng tay, quả thật rất xinh đẹp. Nàng cho Tuyết Chi thu nhận giúp.
Lúc này có nha đầu tiến vào khụy chân nói:
Nghi Ninh nghe thế liền theo bản năng nhìn ra.
Sau khi thân ảnh cao lớn thon gầy kia xuất hiện, người khác cũng không khỏi nhìn về phía hắn.
La Thận Viễn hành lễ đúng mực với lão thái thái, La lão thái thái để hắn ngồi xuống.
Nghi Ninh thấy hắn mặc bộ áo vạt dài xanh nhạt thêu hoa văn lá trúc, nghĩ bụng chắc hắn rất thích hoa văn lá trúc.
Nha đầu châm trà xong, hắn dùng tay phải nâng chén trà, ống tay trợt xuống, Nghi Ninh rõ ràng nhìn thấy mu bàn tay hắn có một vết sẹo dễ sợ. Nghĩ là vết thương vì cứu tiểu Nghi Ninh, Nghi Ninh vẫn cảm thấy vết sẹo này đặc biệt chướng mắt.
Chén trà bốc khói lượn lờ, ánh mặt trời cuối mùa xuân lại tốt. Thiếu niên La Thận Viễn sườn mặt tuấn tú càng lộ rõ tĩnh lặng, tựa hồ không nhìn thấy có gì náo nhiệt.
La lão thái thái lại cười nói:
La lão thái thái bảo Tuyết Chi lấy chữ Nghi Ninh tập viết ra cho mọi người xem, La Hoài Viễn nhìn cười nói:
Nghi Ninh đành phải nói: "Quen rồi quen rồi."
Mắt thấy sắp đến trưa, Trần thị cũng không ở lại chỗ La lão thái thái ăn cơm, liền mang theo nữ nhi cáo lui.
La Thận Viễn lại ở lại, hắn im lặng một chút, từ trong ngực lấy một bọc giấy ra.
Hắn đặt bọc giấy lên chiếc bàn con.
La lão thái thái lườm một cái, thản nhiên nói:
La Thận Viễn ngồi yên không nhúc nhích.
Nghi Ninh đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt La Thận Viễn im lặng bình tĩnh, trong lòng như có con mèo nhỏ cào cào, thật muốn nhận giùm La lão thái thái.
La Thận Viễn lại tự giễu cười cười:
Lại nhét bọc giấy vào trong lòng, đứng dậy cáo từ.
Cuối cùng thì Nghi Ninh nhịn không được, hắng một tiếng nói:
La lão thái thái nhéo chóp mũi cháu gái bé nhỏ, yêu thương nói:
Nghi Ninh trợn mắt nói: "Con cứ là muốn ăn đó."
La lão thái thái im lặng một chút, thở dài nói:
La Thận Viễn lại đặt điểm tâm lên bàn con, hành lễ lui xuống.
La lão thái thái mở gói giấy ra, lấy một miếng điểm tâm nhỏ nhỏ trăng trắng đút cho Nghi Ninh:
Nghi Ninh ngượng ngùng cười cười, cắn sạch điểm tâm trên tay La lão thái thái.
Ngay sau đó, chắc chắn La lão thái thái sẽ đưa tới miếng thứ hai, miếng thứ ba tới, nàng mới ôm cánh tay La lão thái thái nói:
"Tổ mẫu ơi, con cũng đã ăn non nửa chân giò, ăn không nổi điểm tâm nữa."
"Sớm nhìn ra con cố ý giở trò." La lão thái thái xỉa giữa trán cháu gái, "không ăn thì thôi. Tuyết Chi, đi lấy cho Mi nhi chén nước ô mai."
Ngoài dãy nhà phía tây, La Thận Viễn đứng cạnh một bụi hải đường dưới tàng cây, nghe được tiếng nói La lão thái thái trò chuyện với Nghi Ninh bên trong.
Gã sai vặt đi theo hắn nhỏ giọng hỏi:
La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn từng khóm hoa hải đường chen chúc nhau, chậm rãi nói: "Ngươi biết cái gì."
Trong phòng, tiếng bé gái tiếng cười vô cùng thanh thoát, thật sự như đứa trẻ không có chút ưu sầu nào.
Sau một hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt nói: "Đi thôi."
*** Truyện được đăng tại Wattpad DaoMai161 ***
Trong phòng Trần thị có ánh nến.
Từ chỗ La lão thái thái trở về, nàng liền thảo luận chuyện đọc sách với hai con trai của mình.
La Nghi Tú thấy mệt, nằm ngủ ở trong lòng mẫu thân. Một lát có nha đầu lại nói, Tam tiểu thư đang tủi thân trong phòng mình, không chịu ăn cơm chiều.
Nói chưa dứt câu, vừa nhắc đến thì Trần thị liền mất hứng. Cho người gọi La Nghi Ngọc tới, nhìn thấy nàng thì giận dữ bắt đầu dạy:
La Nghi Ngọc bị một tràn lời răn dạy ấm ấm ức ức nói:
Trần thị quả thực chỉ nói hoài mà con không nghe, lạnh lùng nói:
Đột nhiên bị điểm danh, La Nghi Tú mờ mịt ngẩng đầu từ trong lòng Trần thị.
La Nghi Ngọc chẳng qua chỉ tức mỗi chỗ đó.
Rõ ràng đều là anh chị em ruột của nàng, mà sao La Nghi Tú lại thích Nghi Ninh hơn, đến ngay cả hai huynh trưởng đều rất tốt với Nghi Ninh.
Tính tình Nàng lại cao ngạo, vẫn cảm thấy Nghi Ninh mọi thứ không bằng chính mình, để nàng chiếm thượng phong thì sao mà có thể nhịn nổi.
La Hoài Viễn dịu dàng an ủi nàng:
La Nghi Ngọc cứ nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
La Hoài Viễn nặng nề thở dài:
La Nghi Ngọc nói:
"Ta đương nhiên là biết, là Định Bắc hầu Phó gia."
"Giỏi lắm, muội cũng biết Phó gia qua lại với ai không?"
La Hoài Viễn lại hỏi, đương nhiên hắn không nghĩ là tự bản thân muội muội cũng rõ ràng, nói thẳng,
La Nghi Ngọc cảm thấy quan hệ bảy lượn tám vòng này cũng phức tạp, nhưng nàng thông minh, coi như là miễn cưỡng đã hiểu.
Tóm lại mối quan hệ trong đó dây mơ rễ má phức tạp, quan hệ đến con đường làm quan của các ca ca nàng, nàng không cần tùy tiện lắm miệng là được.
La Nghi Ngọc mới rưng rưng gật gật đầu, nhỏ giọng nói nàng đã biết.
Trần thị thở dài: