Edit: Bé Muỗi
Beta: Hitsuji, Đào Mai
La lão thái thái nghe đến đó, còn có gì mà không rõ nữa đây.
Lão nhân gia bà hồi còn trẻ nói gì thì nói cũng đã chèn ép vài di nương ác độc, lạnh lùng cười:
La Thành Chương lại nói:
La lão thái thái lạnh lùng nói: "Mày muốn mắng nó, vào đây đi."
Bà xoay người đi vào phòng trong, La Thành Chương lập tức đi theo sau lưng bà. Nhưng đến khi nhìn thấy Nghi Ninh nằm ở trên giường la hán, thì giật mình ngẩn cả người.
Người nằm trên giường kia, đứa con gái nhỏ của hắn bệnh thật sự nặng. Thân hình nho nhỏ cuộn tròn, sắc mặt đỏ ửng, mê man nói những lời vô nghĩa.
Lâm Hải Như ngồi ở bên giường, dùng khăn ướt lau mặt cho nàng, bản thân nàng ta cũng đang khóc thật thương tâm.
"Nghi Ninh nó thật..." La Thành Chương quay đầu nhìn La lão thái thái.
La lão thái thái thì nhíu mày cười lạnh:
"Con..." La Thành Chương nhất thời cuống cuồng,
La lão thái thái nói tiếp:
"Mi nhi tôn sư trọng đạo còn chưa đủ? Tối hôm qua nó có chút không thoải mái, ta khuyên nó không cần đi học, nó bảo mình không đi học sợ lão sư trách, nhất định phải đi."
"Chẳng qua Tuyết Chi ở bên cạnh rót chén trà cho Nghi Ninh, Cố nữ tiên sinh lại nhất quyết không tha muốn Tuyết Chi đi ra ngoài. Nghi Ninh cũng không nói gì thêm, kêu Tuyết Chi đi ra ngoài."
"Cố nữ tiên sinh lại còn muốn phạt nó chép sách. Thân thể Mi nhi vốn chưa khỏi hẳn, giữa trưa té xỉu ở Thính Phong Các, lúc được ôm trở về cả người nóng như bị bỏng."
"Đã vậy, còn bảo là không tôn sư trọng đạo? Mày nói ta nghe, cái gì mới gọi là tôn sư trọng đạo?"
Giọng nói La lão thái thái càng ngày càng lạnh, La Thành Chương nghe mà cả người chấn động, nói không ra lời.
Đây không giống như hắn nghe từ chỗ La Nghi Liên, theo cách nói của Nghi Liên thì Nghi Ninh cố tình gây sự trước, lại không nghe lão sư trừng phạt, thật sự là tiểu thư kiêu căng.
Nhưng hiện tại nhìn Nghi Ninh nằm ở trên giường, bệnh tật vô cùng ốm yếu, ngữ khí La lão thái thái nói với hắn lại tràn đầy oán hận, làm sao hắn còn có thể không rõ.
Nghĩ đến mình vừa rồi còn nổi giận đùng đùng mắng Nghi Ninh là "nghiệp chướng", giọng La Thành Chương nho nhỏ:
Nghe hắn nói chuyện, Lâm Hải Như lại quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt cũng có oán trách:
La Thành Chương có chút xấu hổ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của con gái nhỏ, nghĩ đến giọng điệu bản thân mình vừa rồi nói chuyện nặng như vậy. Hắn lại im lặng, không nói gì nữa.
La lão thái thái gọi hắn đến chính đường, rồi nói:
La Thành Chương lắc lắc đầu:
La lão thái thái hừ một tiếng, trong đầu thì nghĩ bình thường con trai ở trên triều đình cũng khôn khéo, sao dính vào nữ nhân kia liền ngốc đến như vậy. Lạnh lùng hỏi:
La Thành Chương nghe mẫu thân không nể mặt chỉ trích sắc bén như vậy, cảm thấy như gió lạnh thổi qua, cũng hơi tỉnh táo một chút.
Nếu hai mẹ con nói chuyện thật sự không muốn để hắn nghe thấy, ngoài cửa hẳn phải có nha đầu trông chừng, nhưng cố tình một nha đầu cũng không có. Còn không phải chờ hắn tùy tiện xông vào.
Nhưng hắn nhớ tới một mối thâm tình của Kiều di nương đối với mình, mấy năm nay không tranh không giành, cũng ít đối đầu với Lâm Hải Như, lại cảm thấy không nên nghi ngờ nàng.
La lão thái thái thấy con trai mình sắc mặt không ổn, liền nhỏ giọng nói:
La lão thái thái nói xong, bản thân mình cũng phải tự điều hòa hơi thở, ngữ khí nghẹn ngào:
La Thành Chương nghe La lão thái thái nhắc tới mẹ đẻ Nghi Ninh - Minh Lan, bất giác nhớ lại một nữ tử ôn hòa nhu uyển, lúc hấp hối khuôn mặt trắng bệch, chỉ còn da bọc xương nắm chặt tay La lão thái thái, nhờ bà chăm sóc đứa bé còn quấn tã. Sợ rằng sau khi mình chết, đứa bé liền cô độc không ai chăm sóc.
La Thành Chương đỡ lão thái thái ngồi xuống, hòa hoãn nói:
Hắn làm quan trong triều, đạo hiếu là quan trọng nhất. Nếu vì loại chuyện này bị ngôn quan dâng tấu chương, chức quan này hắn cũng đừng hòng làm nữa.
La lão thái thái thế này mới chịu nguôi giận, lại lạnh lùng nói:
Nghi Ninh ngủ rất sâu, chỉ cảm thấy có thân thể ấm áp ôm nàng, sau đó liền rời khỏi.
Chờ khi nàng tỉnh lại, cảm thấy cả người thoái mái hơn không ít, mở mắt ra nhìn thấy Lâm Hải Như với hai mắt thâm quầng sưng to.
Tuyết Chi đỡ nàng ngồi dậy, lót cho nàng một cái gối mềm mại sau lưng.
Nghi Ninh nhớ tới trước khi mình ngất đi, hình như là có nhìn thấy La Thận Viễn. Nhưng nhìn khắp mọi nơi, lại không tìm thấy hắn.
"Tuyết Chi... Ta trở về thế nào?" Nghi Ninh hỏi.
Tuyết Chi lau nước mắt nói:
Thật là La Thận Viễn cứu nàng. Trong lòng Nghi Ninh có chút phức tạp, tuy rằng tâm tư La Thận Viễn ngoan độc, nhưng đối với muội muội ruột thịt là nàng quả nhiên dễ dàng tha thứ mọi chuyện. Hơn nữa luôn vào lúc nguy hiểm ra tay cứu nàng.
Tuyết Chi đi đến chiếc bàn nhỏ cầm lấy một quyển tập.
Nghi Ninh cầm lên xem, nét mực bảng chữ này còn rất mới.
Tuy rằng viết bằng kiểu chữ hoa mai nhỏ, nhưng nét bút mạnh mẽ hữu lực, vừa nhìn đã biết là nam tử viết.
Nghi Ninh âm thầm suy nghĩ, để tập viết qua bên cạnh, muốn từ trên giường đứng lên.
Lâm Hải Như nhanh chóng đè nàng lại:
Nghi Ninh cười khổ nói:
Lâm Hải Như trừng mắt liếc nàng một cái:
Một lát sau, La lão thái thái đi vào, giám sát Nghi Ninh uống hết bát thuốc.
Nghi Ninh bất đắc dĩ than thở, ai ngờ nàng lại ngất xỉu ngay buổi đi học. Nàng uống thuốc xong, hai nữ nhân còn muốn giám sát nàng ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi.
Nghi Ninh lại lắc đầu nói:
La lão thái thái tức giận đến ấn thẳng đầu nàng nằm xuống:
Nghi Ninh nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của lão thái thái, liền cười cười.
Trong lòng nàng cảm thấy đau lòng cho Tiểu Nghi Ninh nguyên bản.
Tiểu Nghi Ninh sống kiêu căng ương ngạnh được như vậy, có phải bởi vì người khác luôn đối với nàng như vậy hay không, nàng không có nơi để thổ lộ vui buồn nên dùng phương thức của mình bộc lộ ra. Kỳ thật, thế giới này luôn đồng tình kẻ yếu.
Nhưng nói đến cùng, nàng chỉ là đứa bé đáng thương mà thôi.
Nàng ôm lấy La lão thái thái nói:
La lão thái thái nhớ tới vừa rồi La Thành Chương nổi giận đùng đùng đi vào, lại nghe cháu gái ôn nhu nhỏ nhẹ, hơn nữa còn là sự thật. Hốc mắt nhịn không được đỏ lên.
Tiểu cô nương có gì mà không hiểu, nàng rõ ràng biết hết, nhưng luôn luôn đều yên lặng chịu đựng.
**** Truyện đăng tại Wattpad DaoMai161 ***
Kiều di nương đang ôm Hiên Ca dỗ dành ở trong phòng, La Nghi Liên ở bên cạnh mẫu thân kéo sợi tơ.
Nhìn đệ đệ luôn khóc không ngừng, La Nghi Liên nhẹ giọng nói:
Kiều di nương dỗ đứa nhỏ ngủ rồi giao lại cho nhũ mẫu, nói với con gái:
Kiều di nương nói xong có chút xuất thần nhìn La Nghi Liên.
La Nghi Liên bị Kiều di nương nhìn chột dạ, nhịn không được hỏi: "Mẫu thân, sao vậy?"
Kiều di nương mới thở dài nói:
La Nghi Liên nghe mẫu thân nói như vậy, có chút ủy khuất, nàng không cam lòng nói:
Kiều di nương chậm rãi nở nụ cười:
La Nghi Liên nghĩ lại thấy thật là như thế, mắt thấy người chịu khi dễ là nàng, kì thực trừ bỏ chịu chút khi dễ, điểm tốt đều về phía nàng.
Hai mẹ con muốn tiếp tục kéo từng sợi tơ, lại nghe phía ngoài truyền đến tiếng của nha đầu giữ cửa.
La Nghi Liên đang muốn ngẩng đầu nhìn xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy La Thành Chương mặt mũi nặng nề đi vào.
Kiều di nương xem hắn sắc mặt không đúng, trong lòng trầm xuống. Tiến lên ôn nhu cười nói:
La Thành Chương hất hai tay ả ra, lạnh lùng quát: "Ngươi quỳ xuống!"
Kiều di nương lui về phía sau một bước, không dám nghịch ý hắn, vội vàng quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nói:
"Lão gia, ngài có chuyện gì từ từ nói, làm gì tức giận như vậy. Không biết thiếp thân phạm phải lỗi gì làm ngài không thoải mái..."
"Ngươi câm miệng cho ta!" La Thành Chương âm lãnh nói, lại chỉ tay vào La Nghi Liên,
"Hôm nay ai nói Mi nhi ngỗ nghịch lão sư, lại dỗi không chịu đi học! Mi nhi rõ ràng là đang bị bệnh, cố gắng không được nên té xỉu. Ngươi chẳng phân biệt được đúng sai, ngược lại ở sau lưng quở trách Mi nhi không đúng, thiếu chút nữa ta đã oan uổng nó! Nếu hôm nay không trừng phạt ngươi, chẳng phải làm Thất muội ngươi thất vọng!"