Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 97

Trong mật đạo đá u tối, có kẻ chạy nhanh.

Đèn chưa được thắp sáng, vách tường ẩm

ướt lạnh lẽo, khó nhận biết con đường phía trước, người nọ vác nặng trên vai chạy như băng, bước chân như gió táp, bóng xẹt qua vách tường, mờ

ám như du long.

Mộ Thanh ở trên lưng người kia, mấy

huyệt đạo trên người bị điểm, một đường không thể động đậy. Bụng nàng

khoát trên vai người nọ, đầu rủ xuống, nhìn không thấy người, nhưng biết hắn là ai.

Ở sâu trong địa cung này, ngoại trừ Hô Diên Hạo, còn có thể là ai khác?

Vừa rồi bốn người bọn họ tiến vào cơ

quan thiết cầu, đi vài bước đã gặp được cơ quan, Nguyên Tu cùng Nguyệt

Sát đem nàng đẩy ra, nàng lập tức lui lại phía cửa vào, sau lưng đột

nhiên bị điểm huyệt, người nọ khiêng nàng nhanh tróng tránh vào sau tảng đá.

Mộ Thanh chỉ cảm thấy may mắn một điều

là khi Hô Diên Hạo khiêng nàng lên, đem bụng của nàng đáp lên đầu vai,

nửa người trước của nàng hơi cong ở phía trước, cho nên thân phận chưa

bại lộ.

Con đường này khá quanh co, Hô Diên Hạo khiêng nàng quẹo trái quẹo phải, mặt đất dưới chân phát ra những tiếng

xì xì, Mộ Thanh không rõ là thứ gì, chỉ ngửi thấy mùi tanh hôi, Hô Diên

Hạo lại không chịu ảnh hưởng chút nào, trong bóng tối vẫn lướt đi như

gió. Sau khi rẽ bảy tám lần, hắn dừng lại ở một chỗ sâu trong con đường, Mộ Thanh bị treo ngược, cảm giác có gió thổi thốc ngược lên, mang theo

mùi tanh hôi càng nồng đặc, đã mấy ngày chưa ăn cơm, lại treo ngược xóc

nảy một đoạn đường, ngửi thấy mùi tanh này, nàng rất muốn nôn ra.

Trên đỉnh đầu chợt có ánh sáng truyền

đến, Hô Diên Hạo thắp ngọn đèn trên tường, ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi

trước mặt nàng một cái hố sâu, trong hố cả trăm ngàn con rắn đang trườn

quanh, cả người nàng bỗng nhiên trầm xuống!

Hô Diên Hạo xách ngược hai chân, đem

nàng treo ở phía trên ổ rắn, nói tiếng Đại Hưng lai lái giọng người Hồ:

“Anh Duệ tướng quân, bổn vương đã nói, mạng của ngươi sớm muộn gì cũng

là của bổn vương. Ngươi nói xem, bổn vương nên bỏ ngươi lại đây hay

không?”

Giọng nói của hắn u ám lạnh lùng, giống như đang kiềm chế bạo ngược, Mộ Thanh không nói, bởi vì nàng không mở miệng được.

Sau một lúc lâu, Hô Diên Hạo giống như

nhớ tới việc đã điểm á huyệt của nàng, cười xách nàng lên một chút, điểm ở sau gáy nàng một cái, sau đó nàng lại bị treo ngược ở phía trên ổ

rắn.

“Nếu quăng ta xuống, ngươi cũng sẽ bị vây chết ở chỗ này.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói.

“Ồ?” Hô Diên Hạo hơi hướng mi, càng đem nàng thả sâu hơn vào trong ổ rắn, trong hố ngàn vặn con rắn vặn vẹo

trườn bò, dần thành một trụ, vươn tới gần nàng.

“Hố rắn hơn mười trượng, quá rộng! Vách tường ẩm ướt trơn trượt, không thể mượn lực, dùng khinh công của người

Hồ khó có thể bay vọt. Phía trước có cửa đá nhưng ngươi lại không tìm

được phương pháp đi qua, cũng không tìm thấy cơ quan, lại càng không

muốn quay lại hai con đường kia. Trên người ngươi mang theo thuốc đuổi

rắn, nguy hiểm của con đường này đối với ngươi mà nói chỉ như thùng rỗng kêu to, ngươi cảm thấy đây là con đường dành riêng cho ngươi, không

muốn buông tha. Cho nên, ngươi cần hỗ trợ của ta, giết ta, ngươi không

qua được.” Mộ Thanh lãnh đạm bình tĩnh nói.

Hô Diên Hạo trầm mặc một lúc lâu, bỗng

nhiên cười, kéo nàng lên, “Thật phấn khích! Anh Duệ tướng quân quả nhiên thông minh, tâm tư của bổn vương ngươi đều đoán trúng, nếu hiểu rõ bổn

vương như thế, bổn vương lại không nỡ giết ngươi.”

Hắn không giải bỏ huyệt đạo của Mộ

Thanh, mang theo nàng đi đến bên tường ngồi xuống. Mộ Thanh bị Hô Diên

Hạo ấn ngồi xuống, vách tường lạnh lẽo, mặt đất ẩm ướt, bên ngoài một

trượng bóng rắn nằm dầy đặc, mặc dù không dám bò tới.

Mộ Thanh nhớ lại khi đó ở thảo nguyên

Hô Tra, Hô Diên Hạo bố trí cơ quan đoản tên, trên thảo nguyên nhưng lại

không có sói hoặc hươu nai tiến vào cơ quan, khi đó nàng đoán bên dưới

cơ quan hoặc trên thảo nguyên có chôn loại thuốc bột xua đuổi thú nào

đó. Lúc này loại thuốc trên người Hô Diên Hạo không biết có phải loại đó không nàng chưa thể chắc chắn, nhưng có lẽ cũng liên quan.

“Bổn vương rất ngạc nhiên, lấy trí tuệ

của Anh Duệ tướng quân, con đường đầy xương cốt kia có gì làm khó ngươi, lại đi ra trễ như thế?” Hô Diên Hạo giống như chắc chắn đám người

Nguyên Tu không dám tiến vào trong đây, hắn không vội để Mộ Thanh tìm

kiếm đường ra, mà chỉ ngồi bên người Mộ Thanh, thấy nàng không thể động

đậy, không thể chạy trốn, chỉ có thể ngồi ở bên người hắn, tâm tình rất

tốt.

Hắn có hứng thú nói chuyện phiếm, nhưng Mộ Thanh không có, nàng không đáp, chỉ ngồi.

Nguyên Tu bị sốt khiến bọn họ tiêu tốn

không ít thời gian, nếu không bọn họ sẽ không đi ra trễ như thế, để cho

Hô Diên Hạo vào con đường này trước. Có lẽ khi bọn họ ở lối rẽ ba cửa,

hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện, thế nên mới tìm cơ hội bắt cóc nàng.

Mộ Thanh không đáp, Hô Diên Hạo lấy ra một thanh đao nhỏ, đặt ở bên gáy nàng.

Lưỡi đao nhẹ nhàng chạm vào da thịt, lạnh lẽo.

Hô Diên Hạo quay đầu, vết thương trên

cổ bị Mộ Thanh cắt trúng trải qua mấy ngày đã kết vảy, nhưng hắn hiển

nhiên không xử lý miệng vết thương, nhìn có chút dữ tợn.

Thần sắc của Mộ Thanh vẫn không thay

đổi, Hô Diên Hạo cần hỗ trợ của nàng, nhưng không có nghĩa là sẽ không

làm tổn thương nàng. Tra tấn tìm niềm vui, lại không giết chết nàng, hắn có thủ đoạn khiến nàng phải nguyện ý nàng thần phục, ngoan ngoãn để mặc hắn vui đùa.

Nhưng nàng sẽ không thần phục.

Nàng và Hô Diên Hạo chưa tiếp xúc

nhiều, nhưng nàng rất hiểu hắn! Nói đúng hơn, nàng hiểu tâm lý của những kẻ biến thái giết người, cho nên nàng hiểu Hô Diên Hạo. Thủ pháp giết

người của hắn là công khai thể hiện sức mạnh, cảm thụ sự thú vị của việc thống trị sinh tử. Ở trong lòng hắn, sinh mệnh chỉ phân ra hai loại

thống trị và bị thống trị, biểu hiện nghe lời và thần phục hắn sẽ được

cho là loại bị thống trị. Và hắn coi những người bị thống trị là súc

vật, có thể tùy ý giết chết tìm niềm vui. Cho nên đạo lý khi ở một chỗ

với hắn chính là đối kháng, đừng để hắn cảm nhận được sự sợ hãi thần

phục, nàng mới không chịu đến thương tổn.

Hô Diên Hạo nhìn Mộ Thanh, thấy sắc mặt nàng lãnh đạm, trong con ngươi không thấy sự sợ hãi. Hắn quá hiểu ánh

mắt của những kẻ từng nhìn hắn, sợ hãi, chán ghét, xem thường… Trong mắt nàng đều không có, chỉ là thờ ơ, giống như không thích đề tài của hắn,

không có hứng thú trả lời.

Hô Diên Hạo cười, đao nhỏ đưa sát đến

gáy Mộ Thanh tàn nhẫn vạch một cái, ánh đao lạnh lẽo âm trầm lướt qua da thịt non mịn của thiếu niên, mắt thấy đó là máu tươi phun trào.

Nhưng một chút máu cũng không thấy, đầu ngón tay của Hô Diên Hạo bắn ra, mũi đao lệch đi, bắn về phía vách tường đối diện!

Một con rắn bị đóng đinh ở trên tường, Hô Diên Hạo đứng dậy, đi lại.

Hắn vừa rời đi, những con rắn ở phía

ngoài bắt đầu bắt đầu dịch chuyển. Mộ Thanh ngồi dưới đất không thể động đậy, thấy Hô Diên Hạo đem thu đao lại.

Hàng trăm con rắn lít nha lít nhít từ phía xa bơi nhanh về phía này, Hô Diên Hạo đưa lưng về phía nàng, cắt đầu con rắn kia.

Mộ Thanh liếc thấy mấy đám rắn đang áp

sát, mấy con gần nhất đã bò tới chân nàng, cái đầu tam giác đen như mực

nhô lên, thân ngửa ra sau, những cái răng nanh chìa ra tanh hôi khó ngửi vô cùng, vận sức chờ phát thời cơ công kích.

Hô Diên Hạo bỗng nhiên xoay người, đi trở về.

Đám rắn lập tức bò lui lại, Mộ Thanh giương mắt, thấy dưới chân tường đối diện, đầu rắn cắt lấy đã bị nghiền thành thịt nát.

Hô Diên Hạo ngồi trở lại bên người Mộ

Thanh, đưa thân rắn cho nàng, con rắn kia ngay cả da cũng không lột,

đoạn đầu còn có máu chảy ra.

Mộ Thanh liếc mắt nhìn một cái, lúc này mới mở miệng, “Ngươi ăn?”

Hô Diên Hạo cười, “Ta ăn rồi, đây là

cho Anh Duệ tướng quân. Mấy ngày nay tướng quân chưa ăn cơm, hẳn là rất

đói bụng. Nếu bị đói hôn mê, bổn vương sẽ rất đau đầu.”

Con ngươi nam tử u tối khó hiểu, ngọn

đèn phản chiếu, càng thêm thâm thúy, vết sẹo dài càng trở nên dữ tợn,

giống như muốn nói nếu nàng không ăn, hắn sẽ đem con rắn này nhét vào

trong miệng nàng.

“Ồ.” Mộ Thanh chỉ thản nhiên đáp lại,

“Giun đũa, giun sán, viên tuyến trùng, bổng tuyến trùng, ấu trùng nứt

đầu, thật là một món ăn phong phú.”

“…” Hô Diên Hạo vẫn giữ nguyên tư thế giơ con rắn, đáy mắt sinh mờ mịt không hiểu.

“Cho nên, ngươi mang ta đến đây chỉ là muốn ta bị viêm dạ dày?”

Hô Diên Hạo nhíu mi, câu này hắn nghe

hơi hiểu một chút, nhưng hiển nhiên hắn không ngờ nàng sẽ phản ứng lại

như thế này. Hắn từng dùng thức ăn sống đưa đến cho huynh đệ của hắn,

bọn họ căm ghét, xem thường, buồn nôn, rồi sau đó phất tay rời đi. Hắn

cũng từng dùng đồ ăn sống đãi dũng sĩ các bộ tộc trên thảo nguyên, tất

cả bọn họ đều như thế, đều khiến người khác chán ghét, hắn nghĩ hôm nay

cũng sẽ như thế.

Nhưng…

Hô Diên Hạo vứt xác rắn trên tay ra xa, như vứt đi một thứ vô dụng, cười: “Anh Duệ tướng quân quả nhiên không

giống người thường.”

Năm ngày năm đêm trên thảo nguyên Hô Tra, hắn đã biết nàng không giống người thường!

“Vừa rồi bổn vương nghe thấy tướng quân phân tích về các con đường, cảm thấy vô cùng khâm phục. Nếu như tướng

quân hiểu biết cơ quan như thế, có thể đoán xem bổn vương ở con đường

kia gặp loại cơ quan nào không?” Hô Diên Hạo vẫn không vội tìm kiếm

đường ra.

Trong lòng Mộ Thanh đều hiểu, không

phải hắn không vội, mà là người này bản tính giả dối như sói, hắn không

tin nàng. Hắn cần sự hỗ trợ, lại không tin nàng thực có năng lực tìm

được đường ra, cho nên hắn đang thử nàng, thử xem có bao nhiêu tài học

trên phương diện này, để hắn tính toán khả năng nên tin hay không.

“Ngươi không gặp bất kỳ cơ quan nào.” Mộ Thanh nói một cách chắc chắn.

Hô Diên Hạo hơi giật mình, nhíu mày.

“Hai lối đi đó đều là vấn đề tâm lý chứ không phải cơ quan. Con đường trải ngọc sạch sẽ trang nghiêm, hay con

đường phủ kín xương cốt đều để quấy nhiễu tâm lý, làm cho người ta phải

suy nghĩ rốt cuộc con đường nào mới có cơ quan, thật ra đều không có,

ngay cả đường ra thật sự cũng không nằm ở cửa đá, lối ra bên kia của

ngươi hẳn là ở sàn đá bên dưới những bức tượng.” Mộ Thanh chắc chắn nói, nếu con đường của bọn họ là tâm lý, con đường của Hô Diên Hạo cũng là

như thế.

Bởi vì chủ nhân địa cung khi ra đề,

không thể đoán trước người đi vào trong điện sẽ chọn con đường nào, cho

nên bố trí hai bên đều giống nhau. Bọn họ và Hô Diên Hạo thân ở hai phía đối lặp, cho nên hai con đường bọn họ đều đi vào, nhưng nếu đi vào

trong điện là chỉ có một người hoặc là một phe, rất có thể chỉ lựa chọn

một con đường, cho nên bất luận là con đường nào, câu đố vẫn chỉ là tâm

lý.

Hô Diên Hạo nghe vậy, trong con ngươi u tối hơi lóe lên, nhìn Mộ Thanh trong chốc lát, nói: “Nói như vậy, bổn

vương đã thắng tướng quân?”

Hắn tìm được đường ra sớm hơn nàng!

Mộ Thanh vẫn không động, chỉ liếc mắt

nhìn hắn một cái khinh trào, “Nếu có người không tìm được đường ra, tức

giận trút giận lên tượng đá trong điện, may mắn phát hiện đường ra cũng

coi như thắng, vậy thì cứ cho là thắng đi.”

Hô Diên Hạo tối sầm mặt lại! Sao nàng biết…

“Hô Diên vương tử bị ta thiết kế phải

vào trong con đường kia, tâm tình tất nhiên không tốt. Sờ tới sờ lui

tượng đá bách quan binh lính và trên vách tường đều không tìm được đường ra thì trong lòng chắc chắn càng khó chịu. Khi tâm tình không tốt, theo như tính tình bạo ngược của Hô Diên vương tử, ngươi sẽ muốn giết người, trong mật đạo không người cho ngươi giết, chỉ có tượng đá của văn võ bá quan và binh lính cung nữ. Đập hỏng tượng đá, tìm được đường ra, cái

này cũng coi như thắng sao?” Mộ Thanh nói không chút khách khí.

Hô Diên Hạo lại hồi lâu không mở miệng, sau một lúc lâu, chỉ thấy đôi mắt nam tử hơi mị lên, hơi thở bỗng nhiên trở nên nguy hiểm, “Tính tình của bổn vương? Xem ra, tướng quân tự cho

là rất hiểu biết ta.”

“Ừ, ta không chỉ hiểu biết ngươi, ta

còn hiểu rõ con đường này.” Mộ Thanh coi như không thấy sự nguy hiểm của Hô Diên Hạo, kiên quyết không bị hắn dắt đi, đột nhiên nói, “Ngươi muốn tìm kiếm biện pháp ra khỏi nơi này trước tiên phải diệt được hang rắn!”

Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau