Tôi đưa mắt cầu cứu Bùi Quang và Mạnh Vũ nhưng họ …cũng đang hoang mang.
Nguyễn Phương cả người run lên, ko dám nhìn anh, lắp bắp nhưng rồi cũng ko nói được gì.
Ko khí xung quanh như xuống tới độ âm, cả sân im bặt ko một tiếng động.
Anh buông từng chữ một cách nhẹ nhàng , nhưng cực kì đáng sợ :
Chân tay tôi cũng bắt đầu run lên.
Trúc Vũ đứng bên cạnh, bủn rủn kéo áo tôi, giọng nói đầy hoảng sợ :
Phản ứng của tôi luôn chậm chạp. Trước tình huống mà ko ai dám thở mạnh thế này, tôi có thể làm gì ?
Tôi nhìn người ấy, ánh mắt anh…đã tối hơn, mùi vị lạnh lẽo và nguy hiểm cũng đã…tăng lên.
Tôi giật mình, cố gắng mở miệng một cách thật khó khăn :
Anh hơi sững người và chỉ mấy giây sau, vẻ mặt điềm tĩnh đã quay trở lại…
Lúc đó, những tảng đá đè nặng trong tôi cuối cùng cũng mất đi.
Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt khó nắm bắt :
Tôi ngơ ngác trước sự thay đổi nhanh chóng của anh, lí nhí :
Vâng.
Anh ko làm em sợ chứ ?
Tôi ho nhẹ :
Anh …lại quay sang nhìn Nguyễn Phương.
Tôi hoảng sợ, lập tức kéo tay anh :
Anh nhìn xuống cánh tay đang bị tôi giữ, ánh mắt phảng phất tia cười rồi gật đầu đầy chiều chuộng :
Tâm trí tôi đang thả lỏng nhẹ nhàng thì anh hướng Nguyễn Phương, buông nhẹ nhàng một câu :
Trên chiếc xe thể thao màu xám, tôi ngồi im lặng nhìn cảnh vật phía trước.
Dư âm của chuyện lúc nãy vẫn còn lì lợm bám lấy chưa chịu buông. Ko ngờ anh cũng có lúc đáng sợ như thế đấy. Vậy là phim cũng khá thực tế đấy chứ, sát thủ đều là những anh chàng đẹp trai, ko phải sao ?
Ồ, sao con đường này có vẻ quen thế nhỉ . Nhưng để nhớ là tôi đã từng ở đây vào lúc nào thì sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời đâu. Thành phố này, các con đường khá là giống nhau mà.
Anh Duy Phong, anh vẫn ko định nói cho em biết chúng ta sẽ đi đâu à ? – Ko thể im lặng được nữa, tôi lại bắt đầu hỏi.
Bí mật.
Tò mò muốn chết đây. Tôi ko bao giờ kiên nhẫn được mà !
Còn tên Nguyễn Phương kia nữa . Thật đáng ghét. Sao hắn lại cứ nói với tôi những lời như thế chứ. Tôi có làm gì hắn đâu ! Quá lập dị.
Chợt nhớ ra điều gì, tôi quay sang nói với anh :
Anh hơi nhíu mày :
May mà có thắt dây an toàn nếu ko thì tôi đã ngã nhào về phía trước rồi.
Nhìn kìa !!! Vẻ mặt của anh bây giờ là cực kì vô tội.
Hành động , thái độ lúc nãy của anh đều làm tất cả khiếp sợ. Vậy mà bây giờ anh lại hỏi Nguyễn Phương đã nói những gì sao ? Một ý nghĩ chợt lóe lên.
Tôi lấy lại bình tĩnh, bắt đầu thăm dò một cách thật thông minh :
Anh Duy Phong, anh biết em là Vy Anh chứ ?
Ko.
……
Tôi hít một luồng ko khí lạnh. Anh ấy đúng là bị đa nhân cách.
Lại thăm dò :
Anh đột ngột quay sang nhìn tôi, nhấn mạnh :
Tôi đỏ mặt quay đi nơi khác, nhìn trời nhìn đất.
So với người đa nhân cách thì anh còn ghê hơn nữa.
Anh Duy Phong thật sự ko biết Nguyễn Phương nói gì à ? Vậy tại sao anh lại…- Những từ tiếp theo bị tôi bỏ lửng.
Vì anh thấy em .
Thấy tôi ? Ừ, thì thấy tôi ? A, anh ấy thấy tôi nên tấn công Nguyễn Phương . Nhưng ngay lập tức, cái suy nghĩ này đã bị tôi dẹp bỏ . Chả có chút logic nào cả.
Anh thấy em vậy tại sao lại …
Vì anh thấy em ghét hắn.
Tôi hơi hơi hiểu rồi. Là vì thấy thái độ của tôi với Nguyễn Phương nên anh làm thế !
Như vậy thì…anh ngang ngược quá đấy !
Rất lâu sau đó, khi tôi kể chuyện này cho thư kí Hoàng nghe, người bạn ấy cười và đẩy gọng kính :
Trúc Vũ thì xúc động :
Còn anh Huy thì trầm ngâm :
Nghĩ ngợi một chút , tôi thủ thỉ với anh :
Anh nhẹ nhàng vạch trần tôi :
A , từ nãy giờ anh có nhìn tôi đâu, câu nói dối của tôi cũng rất trôi chạy và nội dung ổn cả mà. Làm sao anh biết là tôi nói dối chứ . Cho dù anh ấy có là Duy Phong đi nữa ! Ko thể chấp nhận được !
Và nếu anh ấy biết thì cũng giả vờ tin đi chứ !
Từ đó, tôi bắt đầu hình thành mục tiêu cho mình , đó là …phải một lần nói dối anh thành công.
Sau khi bị vạch trần, tôi ỉu xìu nhìn anh :
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy dứt khoát :
Tôi sẽ ko để hắn lại gần em.
Xin cho hỏi, chị từng tuyên bố rằng trong buổi họp báo giới thiệu phim mới của mình, tổng giám đốc Hoàng Duy Phong tập đoàn Khánh Phong sẽ tới tham dự. Vậy tại sao hôm qua lại ko hề có sự xuất hiện của anh ấy. Mọi người đều cho rằng đó là cách để chị đánh bóng tên tuổi của mình. Chị nghĩ sao về điều này ? – Một cô gái trẻ tay cầm một chiếc máy ghi âm nhỏ, vẻ mặt tràn trề sức sống.
Đứng đối diện là một cô nàng tóc uốn quăn buông xõa, gương mặt được trang điểm khá đậm, bộ váy ôm sát lấy cơ thể mảnh mai, cô có một vẻ đẹp yếu đuối. Cô cười một cách thật tao nhã :
Cô gái trẻ kia hình như đã lường trước được tình huống này, vẫn hướng chiếc máy ghi âm về phía trước :
Hoài Vân khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình, giọng nói có chút châm biếm :
Trước sự kênh kiệu của Hoài Vân, cô gái trẻ có chút giận dữ nhưng chưa chịu bỏ đi :
Hoài Vân đã mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng :
Khuôn mặt cô gái trẻ đã ửng đỏ, hiện rõ sự bức tức :
Khí chất con nhà lành của Hoài Vân đã dần mất đi, cô lia đôi mắt hung dữ về phía cô gái trẻ dám cả gan nói những câu như thế :
Cô gái trẻ ngay lập tức phản đối :
Hoài Vân sa sầm mặt :
Cô gái trẻ trả lời với giọng điệu đầy tự hào :
Hoài Vân nhếch miệng cười :
Lũ fan ngớ ngẩn các người giỏi lắm. Còn dọa giết cả tôi cơ đấy ! Thật nực cười. Các người nghĩ là anh ấy sẽ để ý tới các người sao ? Các người hiểu anh ấy bằng tôi sao ? Gần gũi anh ấy bằng tôi sao ? Nếu ko muốn cả lũ bị chôn vùi thì nên thay đổi thái độ với tôi đi !
Chúng tôi sẽ ko bao giờ tin những điều chị nói. Anh Duy Phong ko tới buổi họp báo hôm qua của chị, đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy chị đang bịa đặt mọi thứ !
Hoài Vân đột nhiên giật phăng chiếc máy ghi âm một cách thô bạo :
Cô gái trẻ hơi bất ngờ trước sự mất kiểm soát của Hoài Vân, nhưng đột nhiên mắt cô lóe lên một tia tinh xảo, một cách thật nhanh chóng, cô lấy chiếc máy ảnh được treo ở cổ ra và bấm nút , cười đắc ý :
Hoài Vân dù đã gặp những trường hợp này nhiều, nhưng cũng ko thể kiềm chế được bản tính đanh đá của mình , có lẽ vì cô gái trẻ này cứ xoáy vào việc cô và Duy Phong .
Cô lập tức trừng mắt, vung tay lên…
Cô gái trẻ chỉ biết nhắm tịt mắt chờ bàn tay Hoài Vân đang giáng mạnh xuống mình…
Nhưng một…hai…ba giây sau , vẫn chẳng thấy gì cả.
Cô hé mắt .
Một chàng trai cao ráo, áo khoác đen, jeans mài đen, giày cũng đen nốt, chỉ có mái tóc là màu vàng, chiếc khuyên tai nhỏ bên trái lấp lánh.
Anh đang giữ chặt cánh tay của Hoài Vân, nhìn cô ta rồi nở một nụ cười châm chọc :
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 35