Cái roi kia quất đến hung hãn, ta không kịp tránh, nhắm mắt chờ roi kia rơi xuống mặt ta, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng phá hỏng mặt.
Chỉ là ta nhắm hai mắt đợi thật lâu cũng không thấy đau đớn như dự đoán.
Ta mở ra một con mắt, thấy Mộ Dung Hi Nhiên ngăn trước mặt ta, tay gắt gao nắm lấy cây roi kia.
Mộ Dung Hi Phù cầm bên kia roi sống chết muốn thu roi về, chỉ là ả dùng sức như thế nào thì cây roi kia vẫn chặt chẽ bị Mộ Dung Hi Nhiên nắm trong tay.
Ta chạy đến bên Mộ Dung Hi Nhiên, thét kinh hãi một tiếng:
Mộ Dung Hi Nhiên ngẩn người, trên tay nới lỏng. Đáng thương cho ngũ tiểu thư, Mộ Dung Hi Nhiên buông lỏng tay ra thì ngửa ra sau, nặng nề ngã trên mặt đất.
Ta đau lòng vuốt ve bàn tay mềm nhẵn của Mộ Dung Hi Nhiên:
Mộ Dung Hi Nhiên không đáp lời, nắm ngược lấy tay ta, giọng nói run rẩy như có như không:
Thấy máu nhuộm đỏ cả quần áo là biết đau phải chết, lời "đau chết" này ta nuốt yết hầu vài vòng, mở miệng lại là:
Mộ Dung Hi Nhiên xoay người, nhìn Mộ Dung Hi Phù còn nằm trên mặt đất từ trên cao xuống, ánh mắt chưa bao giờ sắc bén như vậy:
Lúc này, nam tử ngồi ở một bên uống trà xem cuộc vui đã lâu liền đứng lên, nói:
Ta cười nhạo nói:
Chỉ cần là người để ý thì đều hiểu được từ đầu đến cuối đều là nữ nhân Mộ Dung Hi Phù này cố tình gây sự, nam tử kia nói như vậy càng cho ta nhân cơ hội khiến mặt Mộ Dung Hi Phù tối sầm.
Nam tử kia quay đầu nhìn Mộ Dung Hi Phù, lộ ra một cái cười lạnh:
Phù nhi, muộn biết sai chưa?
Tam ca, huynh... - Mộ Dung Hi Phù đứng lên, quay đầu nhìn nam tử kia một cái, cúi đầu không nói lời nào, nhưng ánh mắt oán độc lộ ra nội tâm không cam lòng của ả.
Nam tử được gọi là tam ca nghiêng thân, Mộ Dung Hi Nhiên tiến lên đốt hương bái ba cái với bài vị của Mộ Dung Hi Tuyệt, sau đó trang trọng cắm hương vào lư hương.
Tam ca nói:
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Hi Bằng:
Mộ Dung Hi Bằng khoát tay nói:
Con ngươi ta xoay động, tiến lên bịa chuyện:
Đây kỳ thật chỉ là bịa chuyện, không có thì ta cũng phải nói thành có. Nói xem, một thế gia lớn như vậy, không có một ai, không có một bảo vật trấn làm sao mà được phải không.
Bất quá lần này ta nghĩ ta bịa sai chuyện rồi.
Mộ Dung Hi Bằng cau mày nói:
Ta oán thầm: Trên TV đều diễn như vậy, gia tộc nào có tranh đấu thì chính là vì bí tịch võ công kiếm pháp gì đó, bằng không thì là bảo bối gì đó liên quan đến thiên hạ, ta làm sao biết Mộ Dung gia yếu kém như vậy, cái rắm cũng không có.
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm. Đáng lẽ đều phải giống trong TV, cái gì mà truyền trưởng không truyền ấu, nhưng ấu nhất định muốn có, sau đó mưu đồ bí mật giết lão đại. Nhưng trực giác ta cảm thấy cái chết của Mộ Dung Hi Tuyệt có vấn đề, tuy rằng ta không biết anh ta chết như thế nào. Hiện tại cũng chỉ thử xem mà thôi.
Nào biết sau khi ta nói xong thì Mộ Dung Hi Bằng và Mộ Dung Hi Phù đều thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng chỉ trong chốc lát nhưng đã để cho ta thấy được, ta nói:
Mộ Dung Hi Phù lại châm chọc:
Còn Mộ Dung Hi Bằng lại làm thế mời, xem ra hắn muốn cho chúng ta gặp Mộ Dung trang chủ.
Mộ Dung Hi Phù còn định cản trở thì Mộ Dung Hi Nhiên xoay người, cười tao nhã với Mộ Dung Hi Phù, đoan trang nhã nhặn đến khiến không ai có thể soi xét:
Nói xong Mộ Dung Hi Nhiên tao nhã xoay người đi theo Mộ Dung Hi Bằng.
Mộ Dung Hi Phù nghe Mộ Dung Hi Nhiên nói xong thì theo bản năng bịt miệng, căm giận nhìn chúng ta rời đi, dậm chân một cái trừng mắt nhìn vài người còn ở đó muốn cười mà cố nhịn, chạy về phía gian phòng của mình.
Vừa nãy bị đánh còn chưa thấy đau đến cỡ nào, nhưng bây giờ mỗi bước đều khẽ động vào miệng vết thương trên lưng, ta đau đến ứa mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Hi Nhiên gắt gao cầm tay ta, đau lòng nói:
Ta miễn cưỡng cười với nàng:
Ta không sao.
Tới rồi – Giọng Mộ Dung Hi Bằng truyền đến, chỉ thấy hắn đẩy ra cửa phòng trước mặt, sau đó đi vào.
Ta và Mộ Dung Hi Nhiên theo sát phía sau, ánh sáng trong phòng thực mờ, vì cả gian phòng không được thông gió nên không khí bên trong rất nồng, áp lực khiến người ta không thở được. Như vậy rất bất lợi cho người bệnh, nếu Mộ Dung sơn trang là thế gia y dược thì chắc chắn sẽ không thể không biết chuyện này, xem ra bọn họ quả thật không muốn Mộ Dung trang chủ khỏe lên.
Mộ Dung Tuyết Thần và Mộ Dung Vô Khuyết đang tựa vào bên giường Mộ Dung trang chủ ngủ gật, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên tiến vào thì lập tức bừng bừng tinh thần, vui vẻ chạy tới chỗ nàng, bổ nhào vào lòng nàng, một đứa gọi cô cô, một đứa gọi tỷ tỷ, gọi đến bất diệc nhạc hồ.
Mộ Dung Hi Bằng nắm tay kêu răng rắc:
Ta nhìn ra Mộ Dung Hi Bằng đang uy hiếp ta. Chỉ bằng việc Hi Nhiên bắt lấy roi của Mộ Dung Hi Phù vừa nãy thì còn không đến mức khiến hắn kiêng kị, cho nên hiện tại hắn cho rằng còn có vốn về tư chất để uy hiếp chúng ta.
Chưa đến thời điểm mấu chốt, tất nhiên chưa muốn lật bài.
Ta đi qua, nhìn trang chủ trung niên vốn uy nghiêm mười phần trước kia như đã già đi hai mươi tuổi, nằm trên giường, mở hờ mắt.
Đáng tiếc, Mộ Dung trang chủ thanh tỉnh vừa lúc đó.
Ông gắt gao cầm lấy bờ vai ta hô:
Mộ Dung Hi Bằng nghe xong lộ vẻ vui mừng, mà Mộ Dung Hi Phù vừa đi vào lại hơi trầm mặt.
Mộ Dung trang chủ lấy ra một phong thư dưới gối, mắt cũng không biết đang nhìn về nơi nào, nhét thư vào trong lòng ta:
Mộ Dung Hi Phù vượt lên vài bước, túm lấy thư trực tiếp mở ra xem.
Ta mở ra xem, cũng phát hiện ra thư này viết mà không hiểu gì cả, một đoạn là chuyện tích tụ trước đây của ông ta, một đoạn lại viết về chính mình sau khi chết tới âm phủ, dù sao thì loạn thất bát tao.
Mộ Dung Hi Bằng không muốn lãng phí thời gian, nói:
Đồ vật đó ở đâu làm sao ta biết?
Ta cất kỹ thư, chỉ chỉ hai tiểu quỷ mà Mộ Dung Hi Nhiên đang ôm:
Mộ Dung Hi Bằng trầm tư, hai đứa trẻ bảy tuổi ở lại đây cũng chỉ tốn cơm, cũng đồng ý.
Ta cao giọng nói:
Ta đang biên soạn một tên núi linh tinh thì nghe thấy Mộ Dung Hi Bằng nói:
Nghe như thế, trong đầu ta nảy ra một ý tưởng. Ta cẩn thận tiến đến bên tai Mộ Dung Hi Bằng, nói:
Nói xong, ta lại nói bên tai Mộ Dung Hi Phù:
Mộ Dung Hi Phù khó hiểu:
Ở đâu, ngươi lớn tiếng chút!
Đừng giả bộ. Còn nữa, thứ trong phòng tỷ... - Ta còn chưa dứt lời liền xoay người rời đi.
Thứ trong phòng?
Sắc mặt Mộ Dung Hi Bằng trầm xuống, trong lòng nghĩ chính là cái chìa khóa.
Mà mặt Mộ Dung Hi Phù cũng đỏ như máu, thứ đó? Sao hắn...hắn biết được?
Trong phòng Mộ Dung Hi Phù rốt cuộc có thứ gì ta cũng không biết, hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi đây, kế ly gián nho nhỏ này sẽ nhanh chóng bị vạch trần, đến lúc đó muốn đi cũng không được nữa.
Ta kéo Mộ Dung Hi Nhiên bước nhanh ra khỏi Mộ Dung sơn trang, ra khỏi cửa sơn trang, ta ôm lấy Mộ Dung Tuyết Thần, nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
Ta cũng bất chấp vết thương trên người, tuy rằng hiện tại võ công của Hi Nhiên so với người bên trong không hề kém, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
Mộ Dung Hi Nhiên cũng hiểu bây giờ không phải là lúc đi dạo sân vắng, cũng ôm lấy Mộ Dung Vô Khuyết bước nhanh xuống núi.
Giang Văn Chỉ thấy chúng ta vội vàng thì vội la lên:
Ta nói nói: