Nói thật, ta cũng muốn biết vì sao Giang Văn Chỉ nổi điên để lại có thể chui cửa sổ đến xem 'nam' phụ đàng hoàng như ta tắm rửa. Hơn nữa nàng ta gây ra họa còn muốn ta giải thích cho, sao ta lại thảm như vậy!
Mộ Dung Hi Nhiên nghe xong không nói gì, quay đầu đi thản nhiên nói:
Ta khẩn trương nhìn nàng chằm chằm, theo ngữ khí chất vấn vừa rồi thì ta có thể biết nàng đang tức giận, nhưng bây giờ lại không lộ ra biểu tình, cuối cùng là biểu đạt ý nghĩ gì đây? Ta có chút không yên trong lòng.
Ta kéo tay nàng, nhỏ giọng hỏi:
Mộ Dung Hi Nhiên không để ý tới ta.
Ta đắc ý nói:
Rốt cuộc Mộ Dung Hi Nhiên có phản ứng, thở dài một hơi nói:
Ta bất đắc dĩ nhức đầu, thích trêu chọc nữ tử? Có sao?
Ngược lại ta lại có chút bất mãn chọc chọc hai má phấn nộn của người bên cạnh:
Chưa cần để ý đến người qua đường abc xyz thì đã có một Vương Cảnh Hủ như hổ rình mồi ở một bên, ngày sau không loại trừ khả năng có Vương Cảnh Hủ thứ hai thứ ba thứ n xuất hiện.
Mộ Dung Hi Nhiên nắm bàn tay ta trên mặt nàng, nói:
Mộ Dung Hi Nhiên còn chưa nói hết, ta đã không nhịn được ngắt lời:
Nàng sao mà không tốt? Ai khi dễ nàng sao? Hay là lại có chuyện gì xảy ra?
Cảm giác được trong giọng nói của Mộ Dung Hi Nhiên có chút tự ti, ta gắt gao cầm tay nàng:
Đôi mắt đen như mực hơi u buồn của Mộ Dung Hi Nhiên dần dần tràn ngập vui sướng:
Cảm giác được Mộ Dung Hi Nhiên rõ ràng có chuyển biến cảm xúc, nhớ tới lời mình vừa nói, ta không khỏi có chút mặt đỏ, lại nói:
Mộ Dung Hi Nhiên nhỏ giọng oán hận:
Ta ngẩn người, bỗng nhiên trở nên có chút ưu thương, trước kia chưa bao giờ nói là vì tương lai có nhiều yếu tố không thể xác định, hiện tại yếu tố không xác định vẫn còn tồn tại, khinh địch mà nói "yêu" như vậy thì có ổn không?
Tá Quân, huynh có nỗi lo ngày sau? - Giọng Mộ Dung Hi Nhiên truyền đến, ta ngẩng đầu, vui sướng trong mắt của nàng sớm không còn, xuất hiện nồng đậm mất mát.
Hi Nhiên, xin lỗi...
Cắt không đứt, sửa chỉ loạn. Thống khổ.
Tất cả rối rắm ở trong lòng. Hết sức thống khổ.
Rối rắm xong, nhìn thấy Giang Văn Chỉ ở trong phòng chờ ta, thống khổ tột đỉnh...
Giang Văn Chỉ ngồi trên giường của ta, mặt xanh méc, tư thế giống như Hoàng đế ngồi trên ghế rồng chờ thẩm tra loạn thần tặc tử đã bại trận.
Mặc kệ giờ nàng ta nghiêm túc bao nhiêu thì có chút điều không thể bỏ qua, đó là sao nàng ta lại ngồi vào giường của ta, nếu để Hi Nhiên thấy được thì ta biết giải thích như thế nào chứ!
Cô... - Ta vừa mở miệng thì Giang Văn Chỉ đã hạ một mệnh lệnh: - Lên giường, cởi quần áo!
Hả? Cái gì! - Ta cảnh giác đánh giá nàng ta vài lần, chỉ thấy Giang Văn Chỉ xem thường nhìn ta một cái, nói: - Đi lên, ta bôi thuốc cho cô, một nữ nhân như cô thì ta có thể làm gì cô sao?
Ta lau mồ hôi, trong lòng lại oán thầm: Ai nói nữ nhân và nữ nhân không thể làm gì, hừ, kiến thức nông cạn!
Kiến thức nông cạn, không thèm chấp nhặt với nàng ta.
Ta lập tức đi qua, bò lên giường, kéo áo khoác, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Văn Chỉ nhìn ta trừng trừng, vì thế tay đang cởi vạt áo bất giác ngừng lại.
Chuyển vài cái, đưa lưng về phía Giang Văn Chỉ, tuột quần áo đến khuỷu tay.
Chỉ chốc lát sau đã có người tay dính thuốc mỡ lành lạnh bạo ngược trên lưng ta...
Ta cắn răng, hô:
Giang Văn Chỉ mắt điếc tai ngơ, chỉ nghe nàng ta hỏi:
Ta thật sự có xúc động muốn cười ngất, tình tiết thô tục như vậy nàng ta cũng nghĩ ra được.
Cái chính là nàng ta còn tự cho rằng đã đoán đúng, hỏi dồn:
Có phải như vậy hay không?
Phải cái đầu cô! - Ta không bình tĩnh.
Ngón tay dính thuốc của nàng ta vạch từng đường từng đường trên lưng ta, khiến ta nổi da gà toàn thân.
Vậy là cô có ca ca hoặc đệ đệ song sinh? - Giang Văn Chỉ chưa từ bỏ ý định.
... Có hay không thì liên quan gì sao?
Nàng ta hô to:
Khóe miệng ta co giật.
Tình tiết ly kì như vậy rốt cuộc làm sao nàng ta nghĩ ra?
Ta giơ tay lên, mặc quần áo, xoay người, hung hăng trừng Giang Văn Chỉ, hỏi:
Giang Văn Chỉ ngẩn người, lẩm bẩm:
Nhưng mà...nhưng mà hai người đều là nữ tử?
Vậy thì thế nào? Ta chính là thích nàng ấy, ta chính là thích nàng ấy! - Ta hô với Giang Văn Chỉ xong xoay người, không muốn để ý đến nàng ta.
Cô thích muội ấy thì lại càng không nên gạt muội ấy! - Giang Văn Chỉ thanh tỉnh chút lại rống lại.
Ta lắc lắc đầu, có chút chán nản:
Giang Văn Chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:
Rốt cuộc cô nghĩ như thế nào?
Ta... - Ta cắn chặt răng, nói ra ý nghĩ ta chưa từng chia sẻ với ai - Cô biết ta là nữ tử, nếu ta muốn vĩnh viễn ở một chỗ với Hi Nhiên, tất phải nói cho nàng ấy biết...
Đúng vậy - Giang Văn Chỉ tiếp lời, còn nói thêm - Nói tiếp đi.
Nhưng mà trước đó còn có một việc cần lo lắng. Nếu ta muốn ở cùng một chỗ với Hi Nhiên, ta sẽ phải buông bỏ cha mẹ ta, quê nhà của ta, tuy rằng không biết có thể trở về hay không... Cô đừng hỏi ta vì sao, ta chỉ có thể nói cho cô biết, hoặc là ta ở lại chỗ này, hoặc là trở về, trở về một nơi các người không thể đến được.
Giang Văn Chỉ vội vàng hỏi:
Ta lắc lắc đầu:
Nếu ta định trở về, ta sẽ giấu diếm thân phận của ta đến cùng. Ta nghĩ nếu ta nói ra, nàng ấy đích thị sẽ hận ta, vậy chẳng thà để nàng ấy luôn luôn nhớ đến Tá Quân thân là nam tử. Ta tình nguyện để nàng ấy nhớ sự giả dối kia cũng không muốn nàng ấy hận ta - Cái gì mà "chỉ cần ngươi hạnh phúc là được" tất cả đều là giả, chỉ cần nghĩ tới Hi Nhiên sẽ quên ta, cùng nam tử khác già đến đầu bạc thì ta lại đau lòng đến như trái tim cũng không phải là của mình.
Cô... - Giang Văn Chỉ dùng sức chọc vài cái trên lưng ta, căm giận nói - Nếu cô phải ở lại đây thì sao? Cô định đợi cô quyết định muốn Hi Nhiên hay không mới đi hỏi muội ấy muốn cô hay không sao?
Đúng vậy. Cho nên từ giờ trở đi ta muốn đối xử với nàng ấy tốt gấp bội, chỉ hy vọng sau khi nàng ấy biết thì có thể nhớ đến chút chuyện ngày xưa, tức giận ít chút, hận ta ít hơn... - Tốt xấu gì sẽ giữ một chút hi vọng cho ta.
Thì ra cô làm tất cả là vì chính mình! Lâm Tá Quân, cô thực ích kỷ! - Giang Văn Chỉ tức không nhịn được, vỗ một chưởng vào lưng ta.
Ta cắn răng mới không để mình kêu ra tiếng, chỉ thấp giọng nói câu: