Ta cảm thấy lửa trong óc lại bùng cháy, dưới tình huống như vậy, nếu ta nói ra ta là nữ tử thì có thể giải quyết sự việc, nhưng bị kẻ địch bức mà vạch trần bí mật này, ta thật sự cảm thấy không cam lòng! Nếu ta không nói, chứng cớ chuyện này vô cùng xác thực, lý do đầy đủ, ta đây phải đeo trên lưng nỗi oan này, như vậy ta cũng rất không cam lòng! Chỉ cần có một chút cơ hội để ta tìm được sơ hở, ta sẽ cắn chết ả!
Nhưng bây giờ... nếu người mà ta coi trọng nhất không tin ta, ta đây còn cố gắng giải thích để làm gì?
Ta không hề làm gì cả! - Ta không biết thế này được có được coi là phí công vô ích hay không, ta chỉ tự kể sự thật - Đêm qua ta thấy ả say, ta chỉ muốn đỡ ả trở về phòng, nửa đường ả lại kêu cứu mạng rồi còn cắn người, vết thương trên cổ ta được tạo ra như thế, có thể khi đó ả giật mất bùa hộ mệnh mà ta không phát giác ra. Sau đó ta quay về phòng ngủ, nửa đêm ả tiến vào, ta vừa lúc tỉnh lại, sau đó bị ả đá xuống giường, sau đó mọi người liền vào. Ta thật sự không làm gì, nàng tin không?
Ta tin.
Hả? - Ta mở to hai mắt nhìn, hỏi - Nàng nói cái gì?
Mộ Dung Hi Nhiên tiến lên lấy tay cố định mắt ta:
Ta chụp lên bàn tay đang cố định đôi mắt ta của nàng, hỏi:
Sao vậy? Sao đột nhiên xin lỗi? Sao đột nhiên tin tưởng ta? Không phải Mộ Dung Hi Phù đã cho nàng lý do hoàn mỹ cơ sở chính xác sao? - Năm chữ vừa nãy của Mộ Dung Hi Nhiên khiến ta đang ở Địa Ngục trực tiếp xoay chuyển trời đất mà bật lên, thế nhưng chuyển biến quá mức đột ngột, khiến ta không khỏi nghi hoặc.
Ta chỉ có chút hoài nghi. Vừa nãy nhìn mắt của huynh, ta liền biết ta đã sai. Trước kia, tuy rằng huynh cũng thương tâm vì một vài chuyện, nhưng nhìn vào mắt huynh vẫn còn có thể thấy vài phần hi vọng cháy bỏng. Nhưng vừa nãy, thương tâm tuyệt vọng trong mắt huynh ép ta tới nghẹt thở, ta đã biết nhất định là ta hiểu lầm huynh.
Mộ Dung Hi Nhiên dời tay ra, ta chớp chớp mắt như mới thích ứng với ánh sáng trên thế giới.
Tá Quân, ánh mắt của huynh phản ánh rõ nhất lòng của huynh. Khi huynh tự hỏi thì nó thâm thúy như biển, khi huynh vui vẻ thì nó lấp lánh như sao, khi huynh tức giận thì nó bén nhọn như đao, khi huynh tổn thương thì nó ướt át như mưa, khi huynh tuyệt vọng... ta không muốn phải nhìn thấy... ánh mắt của huynh ảm đạm không có một tia sáng... - Mộ Dung Hi Nhiên lại đặt bùa hộ mệnh trên tay ta - Đừng làm mất nữa.
Hi Nhiên ... - Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nếu không ngại thân phận bị lộ ra ánh sáng thì ta thật sự muốn gắt gao ôm nàng vào trong ngực. Nhưng bây giờ còn chưa thể nói, bên người còn có cửu Vương gia đang để ý, ta không thể nhất thời xúc động mà liên lụy nhiều người như vậy.
Ta buồn bực nói:
Mộ Dung Hi Nhiên thở dài nói:
Ta đề nghị:
Mộ Dung Hi Nhiên không đồng ý:
Thanh danh... tuy rằng thanh danh này không có chỗ nào để dùng, quả thực chính là một đám mây bay, chỉ là nếu thanh danh quá kém, mỗi ngày bị người ta mắng phụ bạc thì cũng đủ khó chịu. Ở thời đại này, nước miếng cũng có thể dìm chết người.
Ta nắm tay:
Vậy đi một bước tính một bước. Ta chờ án oan của ta được tẩy sạch - Ta hoài nghi, bằng đầu óc của Mộ Dung Hi Phù mà có thể thông minh đến độ tự tát chính mình rồi nhảy xuống hồ sen, có thể chu đáo như vậy thì khẳng định không phải ả. Chỉ cần ngăn cách ả với người ngoài, chậm rãi để ả lộ ra bí mật là được.
Lại đang suy nghĩ chủ ý hư hỏng gì vậy?
Ta dựng thẳng ngón trỏ lắc lắc:
Mộ Dung Hi Nhiên cầm tay ta, nói:
Ta có chút tức giận:
Ta nghĩ thứ mà mẹ Hi Nhiên dạy cho nàng nhiều nhất hẳn là nữ huấn linh tinh, cho nên nhất định phương thức ta tự hỏi không giống với nàng.
Mộ Dung Hi Nhiên ngẩn ra:
Ý của nàng là ả xem trọng ta sao? Ta vốn cũng không biết ta là một người có thể dựa vào như vậy đấy.
Được rồi, rất nhiều nữ phụ vừa đáng thương lại đáng giận thường nhân các loại cơ hội mà leo lên giường của nam chân heo, lợi dụng lòng áy náy của nam chân heo mà ra yêu cầu, thành thân chẳng hạn. Chỉ là nhìn Mộ Dung Hi Phù thật không giống có vẻ trúng ý ta...
Chờ chúng ta trở lại, Y Thánh vừa lúc đi ra.
Ta hỏi:
Y Thánh trừng mắt nhìn ta một cái, kéo ta đến một bên rồi nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
Ta thấy Y Thánh mặt nghiêm túc thì biết tình thế không ổn.
Ta không cần nghĩ:
Y Thánh cau mày nói:
Không sai. Bây giờ ả còn chưa thể chết được, bằng không chúng ta sẽ có phiền toái lớn.
Chẳng lẽ ông không chữa được cho ả?
Y Thánh nói:
Ta né tránh ý của ông ta:
Y Thánh coi như không nghe thấy:
Ta cảm thấy Y Thánh có chút kỳ quái, hiện tại tam Hoàng tử ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, chúng ta hẳn phải vững chắc từ từ đánh tới, chỉ là Y Thánh có vẻ rất luống cuống, tựa như chuyện lần này, Y Thánh vốn có thể ở trong Hoàng cung chờ chúng ta giải quyết xong rồi trở về, nhưng ông ta nhất định phải theo tới đây trông coi, hận không thể giải quyết toàn bộ vấn đề của chúng ta trong một ngày.
Trạng thái này của Y Thánh... nói thế nào cho đúng nhỉ, lấy một ví dụ, thần tốc đánh thành, mơ hồ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Người Y Thánh an bài tới nhưng vẫn vô dụng, Mộ Dung Hi Phù mất tích.
Buổi sáng chúng ta còn vừa xem qua ả, giữa trưa đã không thấy tăm hơi. Lo lắng đến thân thể hiện giờ của ả còn yếu, hẳn không thể đi xa, nhiều người được phái đi tìm kiếm, vẫn không có kết quả.
Mấy ngày sau có tin báo chiến tranh, Nam Man phái binh đánh Minh Hi, Nam Man đã chiếm một thành nhỏ, hiện tại quân của bọn chúng đang tới bên này.
Chuyện của Mộ Dung Hi Phù bị để sang một bên, kẻ thù bên ngoài xâm phạm, chúng ta chỉ có thể giải quyết giản lược chuyện ở đây, đi suốt đêm đến chỗ đang chiến tranh.
Binh lính của Nam Man đều có năng lực tác chiến mạnh, hơn nữa tiến công rất có tổ chức, trước khi chúng ta đến, bên chúng ta đã bị đánh bại ngoài mặt trận, người bệnh khá nhiều.
Chúng ta đi vội vã, hơn nữa từ lần trước làm thuốc nổ nổ đập lớn thì hỏa dược cũng đã được dùng tương đối, cho dù dùng hỏa dược cũng chưa chắc có thể thắng. Thứ nhất là số lượng không đủ để thủ thắng, thứ hai là dễ dàng ngộ thương người cạnh mình.
Ngay tại lúc mọi người hết đường xoay sở thì có người truyền báo nói có người tìm ta.
Ta hỏi:
Người truyền báo trả lời:
Nông phụ? Ta cảm thấy kỳ quái, đành phải ra đi xem.
Ngoài cửa quả nhiên có một nông phụ trên dưới bốn mươi tuổi bị ngăn đón, chỉ là lạ mặt vô cùng, ta một chút cũng không nhận ra người này.
Ta nhìn vẻ lo lắng của vị nông phụ kia, hỏi:
Vị nông phụ kia nhìn thấy ta như nhìn thấy cỏ cứu mạng:
Thứ ta không nhìn được nhất chính là người khác quỳ trước mặt ta, bước nhanh tới phía trước đỡ, nhưng tay ta mới vừa đụng tới cánh tay vị phụ nhân kia thì phụ nhân kia đột nhiên phát lực, một phát tóm lấy cổ họng ta.
Trong nháy mắt, người xung quanh đều rút đao ra.
Phụ nhân kia nói bên tai ta, thế nhưng lại là giọng của một nam nhân:
Ta vừa định tỏ vẻ ta không phải thì người bên cạnh liền hô:
Mau buông Lâm đại nhân ra!
... - Ta thật hận!
Người nọ khẽ cười một tiếng:
Người nọ không đấu, chạm một chưởng với Mộ Dung Hi Nhiên rồi mượn lực lui về phía sau, chạy trốn ra ngoài.
Thừa dịp người nọ không còn chế trụ cổ họng, ta mặc dù biết vấn đề này không có chỗ dùng nhưng vẫn hỏi:
Người kia nói:
Chủ nhân nhà ta muốn gặp ngươi!
Cái gì... - Ta còn chưa hỏi xong thì người nọ dùng lực trên tay, ném ta ra ngoài, một người áo đen bắt lấy ta, người vừa mới cưỡng ép ta lại xoay qua chỗ khác đánh nhau cùng Mộ Dung Hi Nhiên và Vương Cảnh Hủ.
Người áo đen này so với người nãy giỏi khinh công hơn rất nhiều, tốc độ như bay, chỉ sợ cửa thành không kịp đóng cửa thì người này đã xông ra ngoài.
Người nọ chỉ túm chặt một cánh tay của ta, ta giật giật khởi động bàn tay còn lại, đánh một quyền tới mặt hắn.
Người áo đen tránh được, điểm huyệt ta, tiếp tục bay vút tới cửa thành.
Ta nghe được tiếng gọi lo lắng không ngừng của Mộ Dung Hi Nhiên ở phía sau, trong lòng không khỏi cũng bối rối, chỉ là hiện tại miệng không thể nói tay không thể động, nóng vội cũng không thể làm gì.