-( phòng số 156..ôi trời??? Phòng con gái đây sao? kinh khủng thật)
😵
Hạ Vi vừa đến cửa là ngó ngay số phòng của cô để ghi nhớ trong đầu.Trái ngược với tưởng tượng của nó là phòng của con gái chắc sẽ sạch sẽ và gọn gàng lắm.Nhưng cảnh tượng trước mặt nó bây giờ căn phòng không khác gì một bãi chiến trường.Quần áo giày dép tập vở vứt lung tung khắp phòng.Quần áo nằm vắt veo trên sofa, nhìn xuống dưới chân nó bây giờ là một cái áo thun đen còn nằm ì trên sàn.Nó ngao ngán đứng nhìn như trời tròng ngoài cửa.
Quay lại thấy nó đứng chết trân ngay cửa, cô liền lên tiếng khó chịu nhìn nó hỏi.
3 hồn 9 ví nó nhập lại liền đi lại sofa lấy cuốn sách đặt lên bàn để có chỗ trống ngồi xuống khép nép.Vì dù gì đây cũng là lần đầu nó vào phòng người khác, mà căn phòng đó lại cực kì bề bộn như thế nên có phần hơi ngượng ngượng hơi khó chịu 1 chút.
Một lúc sau cô bưng ra 1 ly nước lọc đưa cho nó rồi cô leo lên giường nằm ì lên chả có 1 chút tâm ý tiếp khách.Nó nhận ly nước không uống đặt lên bàn ngồi đó im lặng bấm điện thoại.Một lúc nhìn lại thì Hi Chi đã ngủ mất rồi.Nó vội đi đến cạnh giường cô nhìn cô ngủ tự nhiên cong môi một cái.Sau đó keo chăn nhẹ nhàng đắp cho cô.
-(Ai biểu cậu xinh quá chi?...không được,chụp hai người sẽ đẹp hơn chứ nhỉ)
Nó lưu manh nham hiểm canh lúc cô ngủ móc điện thoại ra chụp vài tấm.Nhưng liền nghĩ rằng chụp mình cô không thỏa mãn được tà niệm của nó.Nên nó liền nảy ra một ý là chụp chung với cô.Nó nhẹ nhàng khum đầu xuống sát cạnh mặt cô "tách" 1 tấm lưu vào điện thoại.Sau đó mới chịu buông tha cho cô,nó nhẹ nhàng đi quanh phòng gom từng cái áo dơ bỏ vào rổ.Nhưng chợt có 1 chuyện éo le xảy ra.
Đang gom đồ nó với lấy cầm chiếc áo ngực màu đen nhỏ síu cở B của Hi Chi bằng hai ngón tay đưa lên trước mặt nói với giọng khi dễ.Nhưng cũng bỏ vào rổ rồi tiếp tục dọn dẹp.
Nó đứng hình nhìn chiếc đầm ngủ hình Doraemon nằm vắt vỏng trên sofa bên cạnh thêm chiếc quần chip hình Doraemon luôn mà lắc đầu.Nó quay lại nhìn cô đang ngủ mà thì thầm "
18 tuổi...Doraemon..bất ngờ đó."
Nó biếи ŧɦái lấy điện thoại chụp lại bộ váy ngủ và chiếc quần chip Doraemon của cô làm chiến lợi phẩm. Rồi vuốt vuốt cằm cười tự khen mưu kế của mình đưa ra.
Sao đó tiếp tục dọn dẹp phòng cho cô.Gom xong đồ liền mang vào máy giặt giặt rồi đi phơi cho cô.Rồi đem giày đặt lên kệ dép ngăn nắp.tiếp đến là gom sách và tập để lên bàn học của cô.
Nó đi vào nhà bếp thì ôi thôi một bãi chiến trường khác lại xuất hiện,chén dĩa dơ chất thành đống.Nó liền săn tay áo lên rửa luôn cho cô rồi úp lên tủ chén.Nói thì nói nhưng nó đâu biết người bất hạnh nhất thế giới đó là nó sau này đâu.
Nó mở tủ gỗ trên bệ rữa chén ra thì toàn là mì gói đủ loại trong đó.Mở tủ lạnh ra thì chỉ có trứng và sữa với bơ.Ngoài ra không có gì khác.Nó lắc đầu ngao ngán.Nên liền chạy ra lấy xe chạy đi siêu thị gần đó mua thịt và rau về nấu cho cô ăn.
Hi Chi thức giấc cũng đã chiều tối. Đang ngồi vò đầu bức tóc mệt mỏi đứng dậy định đi rót nước thì đột nhiên khựng lại quay phắt qua nhìn phòng khách ngạc nhiên khi nó sạch sẽ gọn gàng quá sức tưởng tượng.Liền không tin vào mắt mình cứ nghĩ là mơ liền tán tán nhẹ vào má mình khi cảm nhận được má ran rát thì mới tin là thật.
Kinh hồn một lúc lâu cô cũng lên thân vào nhà tắm tắm.Rồi ra sofa ngồi bật TV xem.
bụng cô đột nhiên kêu lên, một âm thanh báo hiệu sự đói bụng.Nên cô liền dặt đò mót xuồng đi vào bếp tìm mì gói ăn.
Cô vừa bước vào nhà bếp thì thêm một phen đứng tim khi trên bàn ăn đầy đồ ăn.Cơm cũng nấu luôn rồi.Cô kéo ghế ngồi xuống cằm 1 tờ giấy note trên bàn lên đọc dòng chữ ghi trên đó
"Ăn đi để có sức cãi nhau với tôi".
Đọc từng chữ cô chỉ biết cười nhẹ cái .Rồi cằm đũa lên gắp miếng thịt với miếng rau bỏ vào chén ăn.Ngay khi nhai thì cô cũng ngạc nhiên khi nó có vị rất ngon.
TRƯƠNG GIA
Cha cô ăn cơm mà thấy cả buổi con gái cưng của mình chưa ăn được nữa chén hồn cứ để đâu đâu nên lo lắng kêu cô tỉnh lại.
Dạ...
Con sao vậy? Từ lúc đi học về cứ để hồn đâu đâu á.Ở trường có chuyện gì sao con?
Dạ..không có gì đâu ba.Con chỉ suy nghĩ một số chuyện thôi ạ.
Cô cười gượng 1 cái nhìn ba mình đang lo lắng cho mình lên tiếng trả lời để ông an tâm.
Trương Thức ngồi kế bên nghe cuộc trò chuyện của ba mình và em gái nên cũng hứng thú tham gia cùng.Với tính tình vui vẻ anh lên tiếng châm vào một câu trêu ghẹo cô.Chuyện cô là người đồng tính từ lâu gia đình đã biết rồi nên cô sống rất thoải mái.
Cô nghe anh trai mình trêu ghẹo liền bĩu môi phản biện.Cô là vậy bên ngoài thì lạnh lùng vô đối, về nhà thì ôn nhu hết mực.
Hạ Vi về nhà cũng xế chiều, sau khi tắm và dùng cơm với gia đình xong liền trở về phòng lấy quyển sổ thường ngày hay vẽ lại tiếp tục lật trang mới ra vẽ thêm vài bức.Đam mê vẫn là đam mê không bỏ được.Thật ra là nó vẽ lại hình ảnh trong ngày của Hi Chi thôi.
Nó nhìn hình ảnh mình vừa vẽ rồi hai ngón tay trỏ và cái của bàn tay phải của mình soa soa vào nhau nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề chiếc xe đạp của Hi chi bị phá sáng nay.Hai hàng lông mày của nó không thể nào dãn ra.
Nó đi vòng vòng phòng suy nghĩ, suy nghĩ hoài không ra nó bực mình nằm ì xuống nệm gát tay lên trán suy nghĩ.
Nó chợt dừng việc lo lắng cho cô lại mà khó hiểu khi mình đang quan tâm thái quá cho 1 cô gái xa lạ chỉ mới học chung được 1 thời gian thôi.Nó sợ liền sua đi suy nghĩ bằng cách trùm chăn đi ngủ.