Thừa Minh làm việc, chốc chốc lại ngẩng đầu lên xem Hiểu Linh đang làm gì.
Không hiểu cô ấy bận rộn cái gì, rất chăm chú xử lý trên máy tính bảng, cũng chẳng quan tâm hắn chút nào.
Thừa Minh chua lòm cùng với cái máy tính.
Cô ấy hôm nay là của hắn có được không.
Đến công việc cũng tranh giành sự chú ý của Hiểu Linh với hắn là sao chứ.1
Thừa Minh đứng dậy, tiến đến gần Hiểu Linh ngồi xuống, ngó vào máy tính xem cô đang làm gì, thì hóa ra Hiểu Linh đang đọc CV của các ứng viên.
Hắn có chút nhíu mày:
Hiểu Linh cũng không ngẩng đầu lên.
Hôm qua cô phỏng vấn vòng cuối với vài ứng viên triển vọng nhất nên hôm nay cô còn chút băn khoăn nên nhận ai, bỏ ai.
Hoặc nếu có nhận hết thì nên sắp xếp như thế nào cho hợp lý.
Em mua lại một cái bệnh viện Thú y nên đang cần tuyển vài người mạnh một chút để quản lý nó.
Người giám đốc bệnh viện trước đây có chuyên môn rất tốt nhưng đầu óc kinh doanh lại quá kém nên không phát huy được lợi thế của bệnh viện này.
Em muốn bơm thêm máu mới vào đó.
Giọng Hiểu Linh nhàn nhạt tường thuật lại câu chuyện nhưng khiến Thừa Minh rất bất ngờ.
Cô ấy mua bệnh viện Thú y? Cô ấy tính làm gì a? Mua để chơi một chút?
Hiểu Linh lúc này mới nghiêng đầu nhìn Thừa Minh:
Việc của em, em tự làm được.
Bao giờ khó quá, em lại nhờ anh.
Mấy câu nói của Hiểu Linh làm Thừa Minh cứng họng, không phản bác nổi.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Cô ấy không hề ỷ lại vào hắn một chút nào hết.
Nói bản thân Hiểu Linh lười, nhưng những việc cô ấy cần làm lại không bao giờ chịu nhờ vả một ai.
Và nếu như ai đó tự tiện xen vào việc của cô ấy, Hiểu Linh sẽ lập tức xù lông bảo vệ lãnh thổ của mình ngay được.
Thừa Minh miễn cưỡng:
Bao giờ khó thì bảo anh.
Anh luôn sẵn sàng giúp em bất cứ lúc nào.
Hiểu không?
Hiểu Linh gật gật đầu.
Thừa Minh liền thuận tay vỗ vỗ đầu cô ấy một chút rồi lại trở về công việc.
Thừa Minh cùng Hiểu Linh bước vào một trung tâm thương mại lớn.
Vừa tới cửa Thừa Minh liền nói:
Hôm nay anh mua gì em cũng không được phép cản.
Hiểu không?
Hiểu Linh nghi ngờ hỏi lại:
Thừa Minh nhấn mạnh lần nữa:
Em không được cản.
Nghe lời anh là được.
Hiểu Linh không hiểu đáp:
Anh đừng làm em cáu là được.
Thừa Minh mỉm cười.
Hôm nay hắn phải càn quét hết cái trung tâm thương mại này: quần áo, váy, giày, túi, đồ trang sức, phụ kiện.
Thừa Minh vào bất cứ cửa hàng nào, câu đầu tiên đều là: mang những mẫu mới nhất, mẫu giới hạn của cửa hàng ra đây.
Riêng việc thử quần áo váy cũng đủ Hiểu Linh mệt lử.
Thừa Minh chỉ dừng lại vụ váy áo khi cô ấy khẳng định:1
rất mệt...!cực kỳ mệt.
Không còn hơi sức thử đồ nữa.
Ân..
Thì váy áo càn quét một nửa cũng tạm dừng lại được rồi.
Thử giày đi.
Rất đơn giản, Hiểu Linh chỉ cần ngồi một chỗ cho nhân viên phục vụ liền được rồi.
Thừa Minh chỉ lấy những đôi hắn thấy hợp chân Hiểu Linh trong bộ sưu tập mới nhất và hàng giới hạn.
Không nhiều lắm..
chừng 50 đôi gì đó.
Mua túi lại càng đơn giản.
Túi cần phối với quần áo, giày dép đúng không? Bộ sưu tập mới nhất mỗi mẫu lấy đủ set màu.
Hiểu Linh tưởng chừng như đã từ bỏ việc ngăn cản Thừa Minh càn quét chi tiền cho đến khi cả hai bước vào cửa hàng trang sức.
Thừa Minh đương nhiên:
Quần áo, giày dép, túi sách thì phải phối với trang sức, phụ kiện chứ.
Rồi hắn quay sang chủ cửa hàng với câu nói quen thuộc:
Hai chục bộ trang sức gắn các loại đá quý khác nhau, đủ mọi hình dáng được mang ra.
Một bộ có hoa tai, nhẫn, lắc tay, dây chuyền.
Thừa Minh nhìn mấy bộ trang sức liền nhíu mày trả về 11 bộ, không hài lòng:
Rồi từng bộ từng bộ được thử.
Nhưng Thừa Minh lại vẫn không ưng được bao nhiêu.
Rốt cuộc hắn lấy ba bộ, nói:
Nơi này được có 3 bộ.
Nếu tất cả mấy cửa hàng ở đây không mua được 10 bộ trở lên, anh sẽ đặt riêng cho em.
Hiểu Linh nóng nảy:
đây là trang sức, không phải quần áo...!Không cần nhiều như vậy.
Thừa Minh không đồng ý:
Anh sẽ đặt cho em vài bộ xịn xò để dự tiệc.
Nhưng mấy cái đó hơi lâu.
mất chừng vài tháng mới xong.
Hiểu Linh bất lực:
Đi hết 5 cửa hàng trang sức cao cấp, Thừa Minh rốt cuộc cũng chọn được 13 bộ như ý.
Cuộc càn quét đến đây mới tạm thời dừng lại với câu nói không thể bá đạo hơn:
Tiền anh tiêu rồi.
Dùng hay không là việc của em.
Không dùng.
Vứt đi cũng được.
Hiểu Linh chỉ thiếu điều lườm Thừa Minh rách mắt.
Cô không nghĩ anh liền một lúc tiêu hết gần 3 tỷ để mua đồ cho cô mà không chớp mắt lấy một cái như vậy.
Nhìn cô còn sót tiền thì Thừa Minh phán:
Nên anh đành áp tải em đi mua thôi.
Đừng có kêu anh mua nhiều.
Anh còn chưa mua xe cho em đâu.
Nếu em tiếp tục tiếc tiền, mặt bí xị như thế, địa điểm đi tiếp theo sẽ là phòng trưng bày xe đấy.
Hiểu Linh thật dở khóc dở cười.
Có ai như ông anh nhà cô không...!bị đe dọa ngược đời như vậy.
Không ngoan...!ân..
phạt mua thêm đồ.
Vậy đi..