Từ phía xa, sau một bụi cây, Lạc Phi thò đầu lên:
Thêm ba cái đầu nữa nhô ra, là Ngô Vân, Tiểu Cơ Nhi và…Tiểu Xảo. Cô bé bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tiểu Cơ Nhi. Vừa nhìn thấy Nguyễn Bặc, tiểu cô nương liền thất khí bốc khói, mắng to:
Thiếu niên Bộ Lĩnh gật đầu với Nam Châu Thất Hùng, nói gì đó mà bọn Lạc Phi không nghe thấy. Năm người rời đi, chỉ còn lại Nguyễn Bặc và Bộ Lĩnh. Thiếu niên đi tới, nói:
Tiểu Xảo tạm thời nén giận, tò mò hỏi:
Dọn dẹp tàn cục, huynh có chắc dọn dẹp được không? Bọn họ đều là cường giả đỉnh cấp từ Bát Trọng Thiên Sơ Giai trở lên a.
Trong đại đa số trường hợp, sức mạnh lớn nhất chính là trí tuệ - Bộ Lĩnh chỉ chỉ vào đầu mình - Lần này, ta tin mình thắng.
Lạc Phi liếc nhìn Nguyễn Bặc:
Bộ Lĩnh mỉm cười:
Mọi người bắt đầu chạy theo đường cũ trở về. Mặc dù lúc trước đã đi rất xa nhưng dư âm cuộc chiến của các cao thủ bên kia vẫn vang vọng đến tận đây. Tiểu Cơ Nhi vừa chạy vừa nói với Bộ Lĩnh:
Bộ Lĩnh đáp:
Đó là nhờ một bộ Trận Kỹ.
Trận Kỹ? - Lạc Phi mơ hồ.
Tên vô sỉ ngu ngốc.- Ngô Vân khinh bỉ Lạc Phi, nói - Trận Kỹ bắt nguồn từ chiến đấu trong quân đội Nhân Tộc. Thông qua việc phối hợp giữa mọi người, không những tập hợp được sức mạnh chiến đấu của đại quân, mà còn tăng sức mạnh của từng binh lính. Đây được coi là pháp môn duy nhất có thể lấy yếu thắng mạnh. Sau này được chuyển sang dùng trong chiến đấu giữa các tu luyện giả nhưng thu nhỏ lại rất nhiều. Tuy nhiên do thực lực các tu luyện giả quá mạnh, vì vậy uy lực trận pháp được khuếch đại quá khủng bố. Trong cuộc đại chiến Nhân Tộc mười vạn năm trước, Yêu Tộc, Ma Tộc, Thần Tộc, Tiên Tộc đã đánh chiếm, mang đi rất nhiều, đồng thời phá hủy toàn bộ các bản ghi chép về Trận Kỹ. Do đó, những bộ Trận Kỹ của Nhân Tộc còn lại rất ít, và chỉ nằm trong tay các đại thế lực. Bộ Lĩnh ca ca có một bộ Trận Kỹ cũng không có gì lạ.
Lạc Phi mặt không đỏ tim không nhảy, nháy mắt với Ngô Vân:
Ta đang định nói, Tiểu Vân Vân lại nhảy vào nói trước rồi a.
Ta… con mẹ ngươi, tên vô sỉ.- Ngô Vân tức xì khói.
Bộ Lĩnh bật cười:
Nó trầm giọng nói tiếp:
Tiểu Xảo dò hỏi:
Bộ Lĩnh liếc nhìn bộ dáng ngây thơ đáng yêu của Tiểu Xảo, trầm ngâm một lát rồi mỉm cười trả lời:
Tiểu Cơ Nhi sửng sốt:
Ngô Vân lắc đầu, nói:
Bộ Lĩnh lấy ra một vật, lắc lắc trước mặt Ngô Vân.
Bộ Lĩnh lại thêm một lần phải đánh giá lại Tiểu Xảo, cô bé rất thông minh:
Tiểu Vân nói đúng, hai nhược điểm của Bắc Đẩu Thất Tinh Trận quá rõ ràng và quá dễ tránh. Tuy nhiên lợi thế của ta là Thập Tam Quỷ không biết điều đó. Chỉ cần chạy một chút là bọn chúng sẽ tự chui đầu vào lưới. Ta cũng biết Trần Khải rất cẩn thận với ta, chưa chắc hắn đã dám tấn công. Nhưng hắn có một tham vọng rất lớn, là tăng cường thực lực để thăng cấp lên Tinh. Lúc đó sẽ không phải là Ngũ Lão Tinh, mà là Lục Lão Tinh. Ta dùng Tiên Thiên Dịch trước mặt hắn chính là ép hắn phải ra tay.
Nhưng hai người cũng không thể đánh lại mười ba a.- Tiểu Xảo hỏi tiếp.
Bộ Lĩnh trả lời:
Ngô Vân nhíu mày:
Thế nhưng huynh làm sao dám chắc Trần Gia sẽ ám toán huynh vào hôm nay? Chẳng lẽ mỗi đêm huynh đều phải đào địa đạo sao?
Vì nếu ta là Trần Lãm, ta cũng sẽ lựa chọn động thủ lúc này.- Bộ Lĩnh trầm giọng - Khoảnh khắc chúng ta nhìn thấy Tử Địa Chi Thành, chính là lúc ta thả lỏng nhất. Đêm nay chính là thời cơ tốt nhất.
Lạc Phi giơ ra mảnh giấy lúc trước Bộ Lĩnh đưa, trên mảnh giấy ghi: “Đợi chúng động thủ, đến phía dưới các gốc cây có bôi dạ quang, lấy túi độc rải ra xung quanh, sau đó lập tức rút lui”:
Nếu hôm nay bọn đệ không đi cùng huynh thì lấy ai hạ độc a?
Chúng ta chôn túi độc dưới gốc cây, cho dù không có các đệ chúng ta vẫn có thể dùng Ấn Kỹ Thổ Thuộc Tính để kích nổ từ xa, tuy nhiên sẽ mất nhiều thời gian và công sức hơn, có thể có chút sơ hở. Các đệ đã làm rất tốt. - Bộ Lĩnh khen ngợi.
Lạc Phi há hốc mồm:
Đinh Bộ Lĩnh bật cười, liếc nhìn Tiểu Xảo, nói đầy ẩn ý:
Tiểu Xảo rùng mình, không dám nhìn Đinh Bộ Lĩnh. Thiếu niên này, quá trẻ tuổi, quá đáng sợ.