Thở dài một tiếng buồn bã, Mặc Uyển khẽ chuyển người, tựa đầu vào thành kính cửa sổ xe, nhắm mắt trầm tư. Không khí rơi vào cảnh im ắng một hồi lâu, cho tới khi Minh Thần đột ngột lên tiếng.
Nhưng lỡ hai người đó không phải là cùng một dòng máu thì sao??? -
Linh tinh gì vậy? Hai người họ không phải là anh em thì là cái gì chứ?-
Mơ màng đáp lại, Mặc Uyển chỉ lười nhác bĩu môi, mắt vẫn nhắm chặt. Nhưng khác với bộ dạng nửa đùa nửa thật này của cô, Hoắc Minh Thần từ trên xuống dưới đều là một vẻ nghiêm túc lạ thường.
Mặc Uyển chậm rãi mở mắt, mày liễu cũng nhanh chóng chau lại nơi mi tâm. Cô ngồi thẳng dậy, cơn buồn ngủ ngay lập tức biến mất.
Trong giới hắc đạo kiêng kị nhất là bàn luận sau lưng về người khác khác, đặc biệt đó còn là một đại tộc trong thành phố. Nếu như có ai nghe lén, Mặc Uyển không chắc mình có thể cứu nổi cái miệng này của y không.
Nhưng Hoắc Minh Thần lại cực kì đường hoàng, giọng nói không nhanh không chậm, không lớn không nhỏ, trầm đục như thanh thoát dễ nghe. Y thời điểm bình thường thích cợt nhả như Phất Nhiên, nhưng khi nghiêm túc đường đường chính chính thì lại cực kì giống Túy Kiêu.
Không đợi Mặc Uyển tiêu hóa hết đống thông tin vừa được cung cấp, Minh Thần đã chậm rãi nói tiếp.
Mà không biết là cô có nhận ra Vũ Phẩm này, chính là người của Vũ gia Bạch Vũ bây giờ không?? -
Giọng y mềm mại mà tinh ranh như một con rắn, từ tốn gặm từng chút một những câu hỏi trong lòng Mặc Uyển, khiến cô cảm giác như bản thân đang nằm trên thớt mà mặc người xâu xé.
Đó chính là câu mà Mặc Uyển đã có ý định hỏi từ lúc ở Tề Môn gia, khi bốn nam nhân kia gặp nhau.
Liệu Vũ Phẩm đó có liên quan gì đến Vũ Gia của Vũ Vương Phong hay không? Và bây giờ khi nhận được câu trả lời rồi cô vẫn không khỏi bàng hoàng kinh ngạc.
Lúc này Mặc Uyển như được khai sáng, mọi khúc mắc và bí ẩn trong lòng dần dà được giải thích theo một chiều hướng vô cùng đơn giản và logic. Cô đọc hồ sơ của Vũ Vương Phong, phát hiện cái chết của Vũ Trình Phong anh trai hắn vô cùng kì lạ. Đường đường là một Đại thiếu gia cao cao tại thượng, vậy mà khi chết lại chỉ được ghi lại một vài dòng ngắn ngủi.
"....Vũ Trình Phong là cháu nội của Vũ Phẩm, trưởng tôn của Vũ gia. Nhưng trong một lần theo ông nội và em trai về thăm quê cũ, tức là Sa Châu, thì gặp hỏa hoạn và chết trong đám cháy vào tối ngày 2/5/Xxyz...."
Tiếng nước róc rách trong nhà tắm dừng lại, thay vào đó là giọng nói trầm thấp quen thuộc của Lý Hạo. Hắn quấn hờ chiếc khăn bông dài quanh hông, thong thả bước ra.
Mặc Uyển ngồi trước bàn trang điểm lớn, chuyên tâm dán mặt nạ. Khóe mắt phượng cong lên, môi đỏ khẽ mở ra.
Cô nhẹ tay vuốt những nếp nhăn trên mặt, thầm than thở bản thân có phải đã già đi nhiều rồi hay không?
Dạo hay Mặc Uyển vì bận rộn công việc mà quên bén mất chăm sóc bản thân. Nay được dịp nghỉ ngơi, liền tranh thủ tân trang nhan sắc một chút.
Hôm qua khi nghe tận miệng Hoắc Minh Thần thốt ra những lời như vậy, Mặc Mặc Uyển trong chốc lát đã quên mất rằng cậu ta chỉ là một thiếu niên 18 tuổi vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Và hiện tại Lý Hạo cũng suýt thì quên bén mất điều này
Lơ đãng liếc mắt nhìn sang Mặc Uyển, Lý Hạo lại vô tình thu gọn sự ngập ngừng trong từng hành động cử chỉ của cô vào tầm mắt. Hóa ra là vẫn để ý việc này!
Từ ngày trở về sau vụ tai nạn, Mặc Uyển luôn canh cánh trong lòng lời hứa với Hoắc Minh Lôi, giống như là tự áp đặt một nhiệm vụ bắt buộc lên chính mình vậy! Cô âm thầm tìm kiếm tung tích em trai y, vậy mà đến thời điểm cậu ta xuất hiện, chiếc nhẫn này vẫn không được trả lại.
Đáy mắt Mặc Uyển xao động như sóng biển lúc bão tố, rồi lại lặng yên như mặt hồ mỗi sớm thu. Dù đã ngấm ngầm thúc nhận nhưng Mặc Uyển vẫn cảm thấy áy náy trong lòng. Vì cô mà Hoắc Minh Lôi mới chết...
Lý Hạo nhìn cô, rồi lại thở dài một tiếng, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh.
Hắn cầm chiếc máy sấy trên bàn lên, từ tốn thổi tung mái tóc ướt át đang nhỏ nước của Mặc Uyển cô.
Ghé thấp đầu đặt lên bờ vai thon gầy, hắn dịu dàng thì thầm bên tai tựa như một liều an thần xoa dịu đi những lo lắng và bứt rứt trong lòng cô.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấm áp đang đặt hờ nơi eo mình, Mặc Uyển khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên đầy quyến rũ.
Cô chớp mắt, cố nói lớn hơn để át đi tiếng máy sấy ồn ào bên tai. Nhưng chỉ trong chốc lát, 5 giây ngay sau khi cô vừa hỏi câu đấy, Lý Hạo đã tắt hẳn thứ tạp âm nhiễu loạn ấy đi, trầm giọng nói.
Không chậm trễ thêm bất cứ khoảnh khắc nào, cũng không thèm nhiều lời giải thích, trực tiếp bế bổng cô lên như một con mèo nhỏ, tiến về phía giường lớn.
Mặc Uyển lúc này chỉ có thể hoảng loạn đá đấm lung tung, miệng không ngừng la lớn.
À mà thôi đừng nhắc tới buổi sáng nữa, eo cô giừo vẫn còn nhức nhối đây này! Làm liền tù tì 2 hiệp, suốt 1 tiếng rưỡi đồng hồ không hề cho cô nghỉ ngơi, bây giờ còn muốn làm tiếp. Cái tên cầm thú này rốt cuộc có phải là muốn giết chết cô hay không????
Nhưng mặc kệ Mặc Uyển có nói thế nào, bước chân trầm ổn của Lý Hạo vẫn không hề chậm đi. Ngược lại còn có chút gấp gáp.
Mẹ nó, cái logic gì thế này??? Tốt tốt cái con khỉ nhà anh, mau nhìn xem cơ thể này đã bị anh nhào nặn thành bộ dạng gì rồi?
Dù trong đầu chửi rủa như thế nhưng bên ngoài Mặc Uyển chỉ có thể ngoan ngoãn yếu đuối cầu xin hắn tha cho mình, một câu phản kháng đều không dám nói ra. Mà Lý Hạo nhìn thấy bộ dạng này càng trở nên hung hăng, bản tính cầm thú cũng vì thế mà trỗi dậy.
Đặt mỹ nữ trong tay xuống giường, hắn vội vội vàng vàng áp môi mình lên môi cô, tự do khám phá khoang miệng thơm tho mà quyến luyến lấy chiếc lưỡi ngọt ngào. Bàn tay bên dưới cũng không hề rảnh rỗi, thong thả lần mò từng thớ thịt trắng dưới lướp váy ngủ bằng lụa tơ tằm thượng hạng. Mau nói xem, hắn đã chịu lệnh cấm dục suốt hai mươi mấy năm cuộc đời rồi, bây giờ đã có chỗ để phát tác, đương nhiên phải tận hưởng chứ?
Khó khăn lắm mới có cơ hội thoát khỏi cái miệng hung hăng của Lý Hạo, Mặc Uyển liền nhân cơ hội này hỏi nhỏ, hơi thở còn chưa kịp định lại đường hoàng. Mà Lý Hạo dứt khỏi môi cô liền như kẻ nghiện tìm xuống xương đòn nhô lên quyến rũ, khẽ mút mạnh.
Dấu hôn đỏ ửng nổi lên trên làn da trắng nõn, phủ một lớp mê người khủng khiếp.
Hắn chợt dừng lại, chống tay lên ngắm nhìn toàn bộ cơ thể khiêu gợi của Mặc Uyển. Làm gì còn ai nhận ra một Uyển tổng lịch thiệp đoan trang nơi công sở với vest xám và quần tây. Cô của hiện tại chỉ còn lại một chiếc váy lụa mỏng manh và mái tóc xõa tung trên gối đầy hoang dã.
Mà hắn thì lại cực kỳ thích ngắm dáng vẻ này của Mặc Uyển cô.
Chậm rãi hôn lên bầu ngực trắng như tuyết kia, Lý Hạo bình thản nói như thể số tiền 1 triệu USD đó còn quá ít so với lượng thông tin mà Phantom đang nắm giữ.
Đáng lẽ Mặc Uyển sẽ còn mở miệng hỏi thêm vài thứ, nhưng ý định này vừa chớm liền ngay lập tức bị Lý Hạo bác bỏ ngay.
Và để kéo sự chú ý của cô trở lại, hắn đã cắn nhẹ lên đỉnh hoa tuyết đỏ hồng, khiến nó trở nên dựng đứng và cứng như đá.
Lý Hạo phải thừa nhận bản thân luôn bị tiếng rên kiều diễm của Mặc Uyển làm cho mất kiểm soát. Vì ngay sau khi nghe thấy thanh âm yêu nghiệt kia phát ra từ làn môi căng mọng, hắn đã cởi phăng chiếc khăn tắm quấn ngang hông, để lộ con quái vật đang sừng sững kia.
Chiêu cầu xin chưa bao giừo có hiệu nghiệm trong những tình huống như bây giờ. Mà nó chỉ càng tạo ra phấn khích cho Lý Hạo mà thôi! Điển hình như việc chưa đợi Mặc Uyển cô cầu xin xong thì hắn đã mạnh bạo đâm thẳng vào, một phát đã lút cán vào tận hoa tâm sâu bên trong.
Không giống như những lần trước, Lý Hạo mỗi lần làm đều là một cách khác nhau. Có lần dịu dàng ôn hòa, có lần nông sâu khó hiểu, cũng có lần thô bạo hoang dã. Mà lần này, chính là nhiệt tình quá mức.
Hắn điên cuồng vận động, từng khắc từng khắc đều đâm rất sâu, giống như muốn khảm cô vào trong lòng vậy! Mặc Uyển hiện tại thật sự muốn khóc nha~~~ Dày vò nhau từ sáng còn chưa đủ sao? Hiện tại còn cuồng nhiệt như vậy, làm sao cô theo kịp???
Tiếng kiều mị vẫn không dứt tới tận sáng hôm sau. Mà khi kết thúc rồi thì chính là một địa ngục đáng sợ. Mặc Uyển chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ thấy run lẩy bẩy mà cầu xin rồi.
Có ai nhớ bất cứ chi tiết nào trong truyện nhắc tới Vũ gia không? Cho mị xin với! Bây giờ tìm lại muốn lòi con mắt:))))