Hoàng hậu qua đời, ngôi Hậu không thể bỏ trống.
Tháng hai năm sau, Thục quý phi được lập làm tân Hậu.
Tháng tư cùng năm, Nhị hoàng tử thành Thái tử.
Lúc Gia phi đến chỗ ta, ta lập tức rào trước:
Gia phi đút thức ăn cho mèo của ta:
Ta biết tính khí cô ấy như vậy, lòng dạ cao, mồm mép thế thôi chứ chưa làm chuyện gì vượt quy củ nên cứ để cô ấy lầm bầm vài câu.
Đang nói chuyện, Hân Uyên đang chạy chơi bên ngoài bỗng vọt vào, mặt đỏ bừng, Cẩn phi theo sát phía sau cũng bước vào.
Cẩn phi nương nương vừa vào điện, Hân Uyên bèn nói:
Ta vừa định nạt nó vô phép, nhưng Cẩn phi nương nương hiền từ chỉ cười híp mắt, lùi ra ngoài hành lang.
Bấy giờ, Hân Uyên mới cung kính vái chào Cẩn phi nương nương:
Xong xuôi làm dáng mời Cẩn phi nương nương vào, Cẩn phi nương nương phì cười.
Thằng bé lại quay sang chắp tay với ta:
Gia phi và ta liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhịn được phì cười:
Thằng bé gật đầu:
Ta câm nín, lắc đầu thở dài, cảm giác hình như mình dạy ra một con mọt sách rồi.
Cẩn phi ngồi xuống, uống chén trà rồi mới nói:
Ta chưa kịp nói gì, Gia phi đã nhanh mồm nhanh miệng chen vào:
Cẩn phi chưa kịp răn dạy cô ấy, Hân Uyên đã nghiêm túc hỏi:
Ta ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
Nghĩa là con ngồi ở đâu thì nên lo việc ở đó. Hoàng a ma của con là Thiên tử, phải trông nom con dân thiên hạ, để họ được an cư lạc nghiệp. Đại tướng quân thì phải trấn thủ biên cương, ra trận giết địch, bảo đảm quốc gia thái bình.
Những chuyện này Hân Uyên hiểu. Nhưng Hân Uyên không hiểu, việc con phải làm là gì?
Vậy hôm nay Hân Uyên đã luyện chữ xong chưa?
Nó ngượng ngùng cúi đầu:
Ta nhịn cười đáp:
Con có thể bảo các tiểu thái giám đi đào giun hộ, bây giờ con phải về luyện chữ đi.
Vâng, Hân Uyên xin về, - Thằng bé đứng dậy lễ phép chắp tay, - Cẩn nương nương, Gia nương nương, mẫu phi ngồi chơi ạ, nhi thần cáo lui.
Thằng bé đi rồi Gia phi mới bật cười, Cẩn phi cũng bật cười, Gia phi nhấp ngụm trà cười tươi rói:
Ta thấy cô ấy cứ bám chuyện cũ không buông, liền làm bộ muốn bóp mũi cô ấy. Cẩn phi vừa cười vừa khuyên một lúc lâu mới thôi.
Trung thu năm đó, tan gia yến, Hoàng thượng đương nhiên phải đến chỗ Hoàng hậu. Tối hôm sau bệ hạ đến cung Đường Lê, ta làm bộ ghen tỵ, bệ hạ bèn nói:
Ta vốn chỉ giả vờ hờn dỗi, cũng thôi.
Bệ hạ ôm ta từ phía sau:
Tháng năm sang năm, Hân Uyên có thêm một muội muội. Con bé sinh vào một ngày cảnh xuân tươi đẹp nên được Hoàng thượng đặt tên là Xu Ninh.
Hoàng thượng luôn nói trông Hân Uyên giống mình. Thằng bé từ lúc nhỏ đã có cặp mắt đen sâu thẳm, mũi cao môi mỏng, tính tình cũng điềm đạm cẩn thận giống người, chỉ nho nhã hơn một chút. Xu Ninh thì giống ta, mắt tròn tròn, mũi nhỏ xinh, rất thích cười. Bây giờ hẵng còn nhỏ, không biết tính cách sẽ giống ai.
Hân Uyên rất cưng muội muội này. Trước kia ta từng hỏi thằng bé, về sau trưởng thành muốn làm gì. Từ lúc được Thái phó dạy “Thái sư châm”, thằng bé luôn nói muốn được giống như Kê Khang, tuân theo tự nhiên, khôn ngoan đức độ, an ổn một đời là được rồi.
Mà từ lúc có thêm muội muội, nó phải bổ sung thêm một câu, muốn bảo vệ muội muội bình an cả đời.
Lại thêm hai năm trôi qua, Xu Ninh lớn hơn một chút, tay chân không còn tròn lẳn như củ sen, đôi mắt vẫn tròn vo như viên bi. Lúc rũ mắt xuống, lông mi xòe ra như cánh quạt, lúc nhìn người khác vẫn hay tươi cười, mắt long lanh như nai con.
Hân Uyên bảy tuổi dần trưởng thành, gặp người ngoài vẫn nho nhã lễ độ như ông cụ non. Có lẽ do được yêu chiều, nên tính tình của Xu Ninh hoạt bát nghịch ngợm hơn chút.
Gia phi lúc đến thăm cũng nói ước gì có một đứa con gái như Xu Ninh. Ghẹo ta là cái đồ có phúc không biết hưởng.
Hoàng thượng cưng chiều Xu Ninh đến nỗi làm người ngoài ghen tị.
Tết Nguyên tiêu năm nay, trong cung vốn không thường treo các loại hoa đăng. Xu Ninh nói muốn ngắm hoa đăng, còn bảo nghe các ma ma kể ngoài cung có rất nhiều đèn hoa đăng khác nhau, nhìn đẹp cực kỳ. Hoàng a ma của con bé lập tức sai người mời thợ thủ công bên ngoài vào làm đủ loại hoa đăng treo trong cung Đường Lê.
Ta đã mười năm chưa xuất cung, nhìn thấy những chiếc đèn lung linh này, lại nhìn Xu Ninh chạy chơi trong biển đèn bỗng hoài niệm lúc nhỏ được mẹ dắt đi ngắm hoa đăng. Nhớ lại chuyện cũ, nước mắt rơi không ngừng, ủ rũ thật là lâu.
Hoàng thượng thấy ta buồn rầu thì lặng lẽ nắm chặt lấy tay ta.
Bệ hạ hỏi ta:
Ta chỉ cười đáp:
Nhưng thỉnh thoảng ta lại nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, ta có thể rời khỏi đây.