Thấy nữ quỷ xấu xí tiến lại, Phượng Minh vội thu kiếm la lớn.
Nữ quỷ cười lạnh, phất tay dùng linh lực bẻ một cành trúc, sau đó đâm thẳng về phía Phượng Minh.
Phượng Minh đang còn ngạc nhiên thì đã thấy mũi trúc đâm sát tới cổ mình, theo phản xạ lách người sang một bên, tay trái thì thúc thẳng vào bụng nữ quỷ.
Nữ quỷ cau mày lui lại mấy bước. Trong Thanh Vân sơn nàng ta có vị trí khá cao trong hàng đệ tử, ngoại trừ những nhân vật xuất chúng giống Bạch Vô Thiên, Phương Lan thì khó ai lấn áp nàng ta được nửa chiêu. Vậy mà tên tiểu tử khờ khạo này vừa ra tay đã bắt mình phải thối lui ba bước.
Điều nàng căm phẫn nhất là tên khờ kia biểu tình rất đắc ý, mặt vênh vênh, chống nạnh nói:
Nữ quỷ sắt mặt tái mét:
Phượng Minh thở dài:
Nữ quỷ ngẩn ra:
Phượng Minh cũng nghệch ra:
Nữ quỷ nghe xong á khẩu. Thầm nghĩ Phong lão thật sự điên mất rồi. Bất quá không hiểu sao lòng nàng bất giác lại cảm thấy vui vẻ. Người thiếu niên trước mặt rất chất phác đơn thuần. Tuy ngộ tính cực cao nhưng trí tuệ dường như hơi thấp. Người như vậy đối đãi với mình đều là thật tâm.
Nàng đưa tay ra tươi cười, cái bớt trên mặt nhăn lại trông thật đáng sợ:
Phượng Minh cũng cười, đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Chợt hắn nhíu mày như đang suy nghĩ:
Tay của ngươi khi bắt lấy tay ta có phải là dùng Cầm Nã pháp của Vô Nhật vương triều không?
Ta đang muốn kết giao với ngươi, không phải khoe khoang kiến thức!
Từ Vi giận dữ nhưng khi thấy Phượng Minh nhắm nghiền mắt, tay đảo qua đảo lại bắt chước động tác của nàng liền câm nín không nói thêm được câu nào.
................
Suốt dọc đường đi Phượng Minh và Từ Vi không ngừng trò truyện, hảo cảm với nhau cũng ngày một tăng. Đây là người bạn đầu tiên của mình nên Phượng Minh cảm thấy vô cùng vui sướng.
Từ Vi ngồi phía trước con lừa, lúc này đã không cần Phượng Minh đỡ nữa nên hai người phải duy trì khoảng cách để tránh chạm vào nhau.
Phong lão vẫn im lặng như thường ngày, nhưng hôm nay Phượng Minh chợt nhận ra lão uống nhiều rượu hơn mọi khi, đầu cũng ngẩng cao hơn bình thường.
Nói mấy câu này Từ Vi bỗng như có như không liếc mắt về phía Phong lão. Chỉ nghe ông cười lạnh:
Phượng Minh cười:
Phong lão hừ nhẹ:
Nói người ta, bản thân ngươi cũng là phế vật...
Chỉ vì con không có khả năng tu luyện, nếu không thiên hạ đệ nhất kiếm phải là con...
Phượng Minh không phục cãi lại. Ngồi phía trước con lừa Từ Vi chỉ muốn tức đến thổ huyết. Phong lão khi xưa nổi tiếng là người quái đản tự cao tự đại, coi kẻ địch như rơm rác, trong kiếm pháp có tới chín phần ma tính. Nay dạy dỗ một thiếu niên tới mười sáu năm, không ngờ hắn cũng bị lây nhiễm tính tình cuồng vọng không biết trời cao đất dày này.
Hai người gia trẻ đang mắng nhau tới nước miếng văng tứ tung nghe vậy thì đều sững lại. Phượng Minh hớn hở hỏi:
Phong lão trầm mặt xuống, khẽ thở dài:
Phượng Minh hỏi:
Nam Thiệm rộng thế sao? Vậy nơi chúng ta đang đứng là vương triều nào?
Là Cửu Thiên vương triều!
Từ Vi đáp thay, lần này đến phiên nàng tò mò hỏi:
Phong lão lắc đầu cười cười:
Phượng Minh và Từ Vi nhìn về phía xa thì thấy có ba người đang đi bộ tới gần.
Người dẫn đầu là một lão già mình mẩy bẩn thiểu dơ dáy chẳng khác gì ăn xin, tay đang cầm một con gà gặm như hổ đói.
Người thứ hai là một thiếu niên tuấn lãng tay cầm quạt phe phẩy, bộ dáng rất thong dong.
Người thứ ba là một thiếu nữ áo vàng tóc thắt hai bím, hai mắt to tròn trông cực kỳ lanh lợi. Có điều lưng của nàng đeo một thanh đao bản bự cực kỳ mất cân xứng với vóc dáng.
Phong lão nhìn lão ăn xin cười khổ:
Lão ăn mày một tay cầm chân gà, một tay móc miếng thịt còn dính trong kẽ răng ra, giọng ồm ồm:
Trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Vi và Phượng Minh, Phong lão lần đầu tiên chắp tay cuối đầu:
Lão ăn xin cười hắc hắc đắc ý:
Thư sinh cầm quạt chắp tay chào ba người Phượng Minh rồi đi theo sau lưng lão ăn xin. Riêng thiếu nữ áo vàng thắt bím tóc thì nhìn Phượng Minh hừ lạnh:
Phượng Minh hai mắt sáng ngời, bước tới một bước:
Nghe thấy hai chữ Thái Miếu, thiếu nữ bỗng ngẩng ra. Phong lão sắc mặt xám xịt, còn lão ăn mày và thư sinh kia dừng bước hẳn.
Lão ăn mày chầm chậm quay lưng lại nhìn Phong lão. Nụ cười của lão ăn mày giờ đây rất lạnh lẽo khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác thân thể đông cứng lại.
Phượng Minh mơ hồ phát hiện mình vừa nói gì không phải, vội vã nhảy xuống lừa bước tới trước mặt lão ăn mày, Phong lão muốn cản nhưng không kịp.
Lão ăn mày cười đáp:
Chữ "phải" vừa thốt ra không khí bất giác ngưng đọng lại. Ai nấy đều không dám thở mạnh, giống như có một bàn tay đang nắm lấy tim mỗi người, chực chờ bóp nát tim họ.
Phong lão trầm giọng:
Phượng Minh xua tay:
Lão ăn xin nhìn Phượng Minh hồi lâu, lông mày giãn ra, cười nhẹ:
Phượng Minh nở nụ cười thật tươi:
Lão ăn xin nhíu mày, thư sinh bên cạnh nhìn Phượng Minh cười:
Phượng Minh lắc đầu:
Thư sinh phe phẩy quạt:
Phượng Minh đáp:
Tại hạ Phượng Minh. Ta là phàm, huynh là người tu luyện, bất quá chỉ là chênh lệnh thực lực. Ta không tin đạo của huynh có thể cao hơn ta!
Ồ? Đạo của huynh là gì?
Thư sinh bật cười. Ánh mắt của mọi người cũng tập trung về phía Phượng Minh.
Chỉ thấy hắn thẳng lưng, đầu ngước lên cao, mọi người chỉ có thể thấy rõ nửa con mắt của hắn.
Một cỗ ngạo khí ngập trời tỏa ra khiến mọi người rung động.
Từ Vi, Phong lão, cô gái áo vàng kinh ngạc nhìn hắn. Thư sinh muốn nói nhưng lại không biết nên thốt ra lời nào.
Lão ăn xin cũng khựng lại một lúc rồi cười ha hả.
Lão ăn xin đưa đùi gà lên miệng ăn, xoay lưng đi, thư sinh và thiếu nữ áo vàng liền đi theo như hình với bóng, chả mấy chốc cả ba đã khuất dạng.
Lúc này Phong lão mới khôi phục thần thái như cũ, lạnh lùng nói:
Từ Vi nhìn Phượng Minh ngờ vực:
Ngươi có phải bị điên rồi không?
Ta chỉ nói rõ lòng ta, các ngươi vì sao không hiểu?
Phượng Minh tức giận nói. Đoạn hắn thở dài, đi về phía trước dáng vẻ tiêu điều cô độc:
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên, ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên... (Người cười ta điên cuồng, còn ta chỉ cười người không hiểu thấu)
Phượng Minh!
Đằng sau vang lên tiếng Phong lão. Hắn liền tươi cười quay lại:
Phong lão lạnh nhạt: