Rốt cuộc Sơ Tuyết và Phượng Minh đã tới nơi.
Trước mặt hai người là một căn nhà tranh đơn sơ giản dị. Trong sân nhà có hồ cá, có bàn đá, có ghế trúc, còn có một ông lão đang đứng vẽ tranh.
Chín tờ giấy trắng được treo trên kệ gỗ nằm ngay ngắn thành một hàng ngang. Ông lão kia thì dùng một cây bút lông không có mực vạch đi vạch lại trên mấy tờ giấy.
Vừa vào trong sân, Sơ Tuyết đã đặt Phượng Minh sang một bên, còn mình thì liên tục dập đầu xuống đất cầu khẩn.
Phượng Minh lúc này đã hết sức. Hắn nằm bệch dưới đất không gượng dậy nổi, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh cuối cùng.
Ông lão đặt bút xuống, quay người lại thở dài:
Sơ Tuyết vội nói:
Nghe vậy ông lão vò đầu bứt tai, nhăn mặt tỏ ra đau khổ vô cùng:
Nếu không phải dọc đường xuất hiện vô số chuyện lạ và lời phó thác của Phong lão thì cả hai đều không tin nổi đây là một vị tiền bối cao nhân. Rõ ràng ông ta trông giống một đứa trẻ đang giận dỗi thích làm trò thì đúng hơn.
Sơ Tuyết cắn răng nói rồi dập đầu xuống đất không hề ngẩng dậy thêm lần nào nữa.
Ông lão đành thở dài:
Trong hình xăm hình lợn trên cánh tay Phượng Minh bỗng phát ra giọng nói:
Ông lão hừ lạnh:
Thạch Trư trầm mặc một lúc rồi cất tiếng:
Chủ công xin tha thứ cho ta, những việc đã xảy ra đều nằm trong kiếp số đã an bài. Ta chỉ có thể dốc hết sức để thay đổi kiếp số của một mình chủ công!
Phong lão và năm vị sư phụ đã chết, Hắc Thủ đã tan vỡ, ngươi xin lỗi để làm gì?
Lúc trên đường đi không biết bao nhiêu lần Phượng Minh cho rằng mình phải chết rồi, nhưng sau đó đều có một luồng sinh lực lớn không rõ nguồn gốc chảy thẳng vào cơ thể, bất chấp sự tiêu hao khủng khiếp để giữ tính mạng lây lất như đèn dầu trước gió của mình, hắn liền hiểu Thạch Trư ra tay giúp mình chèo chống. Gã không dám xuất hiện là bởi vì sợ Phượng Minh trách tội khi bàng quang trước cái chết của Phong lão và năm vị sư phụ. Phượng Minh lắc đầu:
Đoạn đối thoại khiến Sơ Tuyết cảm thấy Phượng Minh thật thần bí, có điều bây giờ không phải lúc để tò mò. Nàng hỏi ông lão:
Ông lão trố mắt hỏi lại:
Ngươi là tiểu tình nhân của tên ngốc này sao?
Không phải!
Sơ Tuyết đỏ mặt:
Ông lão kinh ngạc chỉ tay lắp bắp:
Nữ nhân các ngươi đúng là điên mà! Muốn cứu hắn để hành hạ rồi giết chết, tại sao lúc nào ta cũng gặp phải những nữ nhân biến thái như cô chứ...
Ngài vẫn chưa trả lời tiểu nữ là có thể trợ lực hay không? Dù có phải đánh đổi thế nào tiểu nữ cũng chấp nhận.
Ài, cô lại nhìn thấy ảo cảnh do tên ngu ngốc dưới kia tạo thành phải không? Tên đó lúc nào cũng đứng dầm mưa, miệng thì thổi sáo, dù ta hết lòng khuyên bảo vẫn không ngăn được hắn. Hắn còn nói cái gì mà muốn đứng ở đây chúc phúc cho người đến sau nữa. Ta nói cô nghe, tuy miệng hắn nói vậy nhưng sẽ chỉ chúc phúc cho người có huyết mạch Hoang Thần thôi, tên hỗn đản đó không đáng tin.
Sơ Tuyết đột nhiên cảm thấy ông lão này hơi nhiều chuyện, bèn nhắc lại:
Ông lão cười ha hả:
Thạch Trư cất giọng:
Ông lão giơ ngón cái lên tán thưởng, đầu gật lia lịa:
Lời ông lão khiến Phượng Minh nhớ tới đêm trong miếu hoang đã thử cách xem bói này với Trần Ngọc Kỳ. Hiện tại thật sự đã sắp tương ứng với bốn chữ "Nhất sinh nhất tử" được trả về khi ấy. Hắn sắp chết rồi, còn Trần Ngọc Kỳ bây giờ chắc đang vui vẻ ở Vô Nhật vương triều bên cạnh phụ thân của nàng.
Vì đã từng thử một lần nên Phượng Minh không mấy bỡ ngỡ. Tay phải hắn đưa lên kết hợp với tay trái của Sơ Tuyết, ngón trỏ và ngón cái hai người chạm nhau tạo thành một khoảng trống hình tam giác bao bọc mặt trăng trên trời lại.
Gần như ngay lập tức mặt trăng phát ra từng tia sáng rực rỡ phủ kín hình tam giác. Trong lúc Sơ Tuyết còn đang kinh ngạc thì ánh sáng và mặt trăng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn để lại bốn chữ màu tím lơ lửng giữa bàn tay hai người.
"Đồng sinh đồng tử!"
Sơ Tuyết hỏi:
Khi nhìn thấy mấy chữ này, ông lão vui mừng vỗ tay:
Ông lão như phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt chuyển sang đen kịt:
Thạch Trư truyền âm riêng với Sơ Tuyết:
Cảm tạ cô nương đối tốt với chủ công của ta. Vị tiền bối này tuy thần thông quảng đại nhưng đầu óc không được minh mẫn lắm. Sinh lực ta không còn nhiều, không thể kéo dài thời gian nữa. Bây giờ ta sẽ truyền hết sinh lực của mình cho chủ công nên sẽ ngủ say một thời gian, hy vọng cô sẽ giúp ngài ấy vượt qua sinh tử lần này... Nhớ trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này, mặc kệ tiền bối đi!
Á, con heo đáng chết dám nói xấu ta...
Trong lúc ông lão đang mắng chửi om sòm thì Sơ Tuyết đã tới đỡ Phượng Minh dậy. Quả nhiên khí tức hắn mạnh mẽ trở lại không ít, gần bằng với lúc chưa bị thương. Nhưng đây chỉ là biện pháp thúc đẩy tiềm năng trong thời gian ngắn, chỉ một lúc nữa thôi khi sinh lực của Thạch Trư cạn kiệt thì giờ chết của Phượng Minh cũng điểm.
Phượng Minh suy tư một lúc rồi đưa tay vạch lên tờ giấy trắng đầu tiên vài nét, quả nhiên thành công vẽ nên mấy nét màu đen.
Tự hoạ bản thân là một chủ đề khó. Phượng Minh sau khi nghĩ ngợi liền vẽ bản thân lúc còn nhỏ chỉ là một tiểu hài tử đỏ hỏn nằm bên cạnh đống rác đang khóc lớn.
Bức hoạ thứ nhất hoàn thành rất nhanh. Phượng Minh chợt cảm thấy hơi choáng váng. Sơ Tuyết vội hỏi:
Có cần ta giúp không?
Không cần, sau khi vẽ xong ta cảm thấy mình như vừa mất đi thứ gì đó, giống như một phần linh hồn bị giam vào bức tranh này vậy. Tới bức thứ năm hoặc sáu e rằng linh hồn ta sẽ tổn thương nặng nề. Giống tiền bối đã nói, chưa cần quan tâm tới việc có đủ tinh lực chèo chống hay không thì việc linh hồn tổn thương cũng sẽ khiến ta mất mạng rồi. Nhưng qua bức hoạ thứ nhất này, ta phát giác có thể vẽ theo một cách khác, cần nghiệm chứng một chút xem sao.