Sất Hổ muốn khóc mà khóc không nổi. Đoạn gã nghiêm mặt lại, thầm nghĩ chắc chắn mấy con xí ngầu này có vấn đề.
Sau tiếng quát lớn của Sất Hổ thì lập tức có người đem ra ba con xí ngầu mới tinh cho gã. Kiểm tra xí ngầu một hồi, cảm thấy chưa an tâm lắm, gã lại gọi người đổi luôn cái ống gỗ. Sau khi chắc chắn mọi thứ đã vào khuôn khổ, Sất Hổ thở phào một hơi rồi nói:
A Ngưu đang định đẩy hết bạc ra thì bị Lý Tiểu Xuyên cản lại. Gã khoanh tay hất cằm nhìn Sất Hổ với ánh mắt khiêu khích:
Sất Hổ mặc dù xấu hổ vô cùng nhưng vì đang nóng vội gỡ lại tiền thua nên cũng đành sủa lên mấy tiếng "gâu gâu" cho có lệ.
Được rồi, ván này ván cuối. Xong xuôi chúng ta còn phải đi tới Tú Xuân viện ôm mỹ nữ nữa. Không ai rảnh chơi tài xỉu với ngươi cả ngày đâu!
Được, hôm nay ta cho ngươi đại khai nhãn giới để biết cái gì gọi là "kẻ đoạt thiên mệnh". Thiên linh linh, địa linh linh, xí ngầu cũng linh linh...
Sất Hổ múa may quay cuồng với ống gỗ xong thì lại đập mạnh xuống bàn, trợn mắt nói:
Đặt bao nhiêu?
Xả láng! Tài!
Lý Tiểu Xuyên đẩy toàn bộ bạc của mình ra giữa bàn. Thú vui tiêu tiền như nước này khiến gã thống khoái vô cùng. Xen lẫn sung sướng hứng khởi là nơm nớp lo sợ thua, người đánh bạc lâu năm chính là bị thứ cảm giác này làm cho gây nghiện.
A Ngưu học theo rất nhanh, cũng đẩy hết tiền ra giữa bàn.
Mọi người xung quanh reo hò không ngớt nhưng vẫn tin tưởng tài nghệ "đoạt thiên mệnh" của Sất Hổ nên không dám tham gia.
Sất Hổ cười ha hả. Vừa nãy gã đã nghe thấy tiếng xí ngầu nhảy thành xỉu, lần này quyết không thể sai được nữa.
Ngươi nhìn cho kỹ xem đây là tài hay xỉu!
Xỉu, xỉu!
Kẻ đoạt thiên mệnh!
Sất Hổ vô địch! Xỉu!
Đổ thánh Sất Hổ!
Vô số con mắt đều tập trung chờ cánh tay đang từ từ nâng ống gỗ của Sất Hổ. Tuy tự tin là thế nhưng giờ phút này trán Sất Hổ đổ mồ hôi lấm tấm. Danh khí của gã ở U Lam thành quá lớn. Mặc dù được trả lương cao song vẫn ế mốc meo khiến đường chủ đã mấy lần đuổi khéo gã đi, có điều vì chén cơm nên gã vẫn chai mặt ở lại. Với số bạc khổng lồ trên bàn lỡ như thua thì hôm nay chắc chắn lỗ nặng, đường chủ Thiên Mệnh đường không khéo còn gom luôn nợ cũ mượn cớ đuổi cổ gã.
Ống gỗ mở ra, toàn trường đều nín thở. Bẵng đi mấy phút, tất cả mới đồng thời kinh hô.
Tài, tài!
Đổ thánh con mẹ gì chứ, nào lại đây, ta cũng muốn đại chiến với ngươi ba trăm hiệp!
Sất Hổ tay chân rụng rời, ngã bệch xuống đất, hai mắt tối xầm lại. Trong lòng vẫn hoang mang không hiểu vì sao mình lại đoán sai tới ba lần chỉ trong một ngày. À không, ván cuối đúng là có xỉu, nhưng mà là gã xỉu.
A Ngưu và Lý Tiểu Xuyên nghênh ngang rời khỏi Thiên Mệnh đường. Phía sau lưng Sất Hổ cực kỳ thảm khi bị bốn gã lực sĩ nắm tứ chi ném ra giữa phố.
Sất Hổ gào khóc thảm thiết nhưng thứ nhận lại là mấy bãi nước bọt vào mặt.
A Ngưu thấy gã bị vậy thì thương cảm vô cùng, bèn tiến lại đặt vào tay gã mười lượng bạc.
Sất Hổ khóc lóc đẩy tay A Ngưu ra khiến bạc văng rơi vãi trên đất.
Lý Tiểu Xuyên cau mày:
Gã cười xua tay nói tiếp:
Nghe tới bốn chữ "vờn hoa bắt bướm", hai mắt Sất Hổ liền bừng sáng, gã đứng dậy chạy lại khoác vai Lý Tiểu Xuyên, vẻ mặt nịnh bợ:
Lý Tiểu Xuyên vuốt cằm ra chiều suy nghĩ:
Ba mươi lượng? Số tiền đó ta đủ để ta đi Tú Xuân viện suốt một tháng đấy, nuôi một tên béo như ngươi để làm gì...
Hai mươi lượng nhé?
Ngươi bị ngu à?
Mười lượng?
Nói thêm một câu nước ta đá đít ngươi!
Thôi thì bao ta ăn cũng được!
Vậy quyết định thế đi nhé, tiểu Hổ!
Đi phía sau lưng họ, A Ngưu hơi khó hiểu khi hai kẻ vừa sát phạt nhau trong chỗ đánh bạc nay đã khoác vai làm như thân thiết lắm.
Tâm trạng đang vui vẻ vì đột nhiên có được món tiền lớn, A Ngưu cứ đi theo Lý Tiểu Xuyên và Sất Hổ trong vô thức, quên mất luôn lời dặn dò phải trở về nhà trước hoàng hôn của tỷ tỷ.
Lý Tiểu Xuyên vừa tới Tú Xuân viện đã đạp chân cái ầm xuống một cái bàn chính giữa đại sảnh. Hành động của gã khiến những quan khách xung quanh bất mãn vô cùng.
Bên cạnh gã, A Ngưu đãng trí ngơ ngẩn hỏi:
Lý Tiểu Xuyên cười ha hả:
A Ngưu gật đầu đồng tình:
Tú bá nghe có người làm loạn ở đại sảnh thì vội chạy ra. Khi thấy ba kẻ kỳ quái một trông đần đần, một thì béo ị ánh mắt tham lam, một thì ngông cuồng phóng túng, tú bà liền hừ lạnh, cầm quạt phẩy phẩy:
Sất Hổ nghe vậy thì quay sang ấp úng hỏi:
Lý Tiểu Xuyên đỏ mặt vì thẹn, xua tay:
Tú bà bấm bấm mấy ngón tay rồi ném cho gã cái nhìn khinh bỉ:
Lý Tiểu Xuyên nuốt vào một ngụm nước bot thầm nhẩm lại xem mình còn bao nhiêu tiền. Ban nãy tiền gã thắng cộng luôn vốn là một ngàn hai trăm năm mươi lượng bạc. Gom hết tiền trong túi là một ngàn chín trăm lượng, vẫn còn thiếu một trăm.
A Ngưu ngờ ngợ gật đầu, Lý Tiểu Xuyên liếm mép:
Gấp đôi? Tức là hai trăm lượng sao? Trống ngực hắn đập thình thịch, thầm nghĩ đi với vị Lý Tiểu Xuyên này kiếm tiền thật dễ. Chắc hẳn sau khi về nhà thì tỷ hắn sẽ phải trố mắt ra mà nhìn đống bạc khổng lồ hắn kiếm được.
Sất Hổ nói nhỏ vào tai Lý Tiểu Xuyên:
Lý Tiểu Xuyên cười khặc khặc:
Sau khi A Ngưu lưu luyến đưa một trăm lượng cho Lý Tiểu Xuyên thì Lý Tiểu Xuyên liền cười ha hả vứt hết đống bạc trong người ra giữa đất.
Tú bà cúi xuống đếm đủ hai ngàn lượng thì vẻ mặt rạng rỡ hẳn, nhào vào lòng Lý Tiểu Xuyên, làm ra vẻ nũng nịu:
Nhìn lớp son phấn loè loẹt nhưng vẫn không thể che giấu tuổi già trên mặt bà ta, Sất Hổ cảm thấy buồn nôn vô cùng, thầm chửi tên kia khẩu vị quá mặn.
Một cô nương trên lầu khi biết có khách bao trọn đêm thì liền hào hứng vẫy ta với mấy tên gác cổng:
Rất nhanh sau đó, hai mươi bảy cô nương của Tú Xuân viện đồng thời ùa ra. Họ chia thành hai tốp không ngừng uốn lượn vờn quanh thân thể của A Ngưu và Sất Hổ, hết sờ rồi lại hôn, hết hôn rồi lại sờ.
Trái với vẻ mặt khoái trá của Sất Hổ là khuôn mặt đờ ra như khúc gỗ của A Ngưu.
Hắn lẩm bẩm:
Một cô nương nghe xong liền cười khanh khách rồi thơm lên má hắn:
Khi nghe thấy có thể kiếm được mấy trăm lượng, mồm miệng A Ngưu trở nên khô khốc. Hắn quay sang nắm lấy bả vai của cô gái vừa lên tiếng, dữ tợn nói: