Sau khi đi qua một số quảng trường lớn và kiến trúc lớn ở lưng chừng núi. Cuối cùng cũng đến đỉnh núi. Một cung điện theo phong cách hiện đại hiện ra trước mắt Nhất Thành. Cánh của cung điện được khảm thạch với những đồ án kỳ lạ và một tắm biển lớn treo trên cao “Huyết Nguyệt Điện”. Bước qua cửu là một không gian cực kỳ to lớn, nhìn qua có thể chứa cả ngàn người. Hàng dãy cột đá lớn được dựng lên như chịu đựng sức nặng của cả cung điện này. Phía trước trên mấy cầu bật cầu thang ở cuối cung điện là một dãy ghế ngồi dành cho mười người. Lúc này đang có bảy tám nhân ảnh đang ngồi ở đó.
Bạch Thư Sinh và Nhất Thành tiến đến, Bạch Thư Sinh vội vàng hành lễ.
Viện trưởng cười nói:
Bạch Thư Sinh vừa rời đi thì viện trưởng liền đứng dậy, mà không chỉ là hắn mà hầu hết tất cả người ở đây đều đứng lên chắp tay nói:
Viện trưởng liền nói:
Nhất Thành đạp lên các bậc thang đi lên, vừa lên thì thấy Hồng Lão đang cười nhìn hắn. Nhất Thành cũng nở nụ cười đi đến:
Hồng Nhân vỗ vỗ cái ghế bên cạnh hắn rồi nói:
Nhất Thành nhìn lão cười rồi đi đến ngồi bên cạnh lão nói:
Hồng Lão cười nói:
Nhất Thành ồ lên, bị nhốt vạn năm, mà ba năm nay đã hồi phục nhanh như vậy sao?
Lúc trước sư huynh cảnh giới gì?
Ha,...Ha,...Ha, lúc trước ta đã đột phá Silver Plate. Thế sư đệ hồi phục sao rồi? Việc tu luyện không có vấn đề gì chứ?
Nhất Thành trợn mắt, đột phá cấp S, lần đầu hắn nghe và thấy đấy. Nhưng sau một lúc lại không để ý đến chuyện này mà nói:
Hồng Nhân lắc đầu cười nói:
Nhất Thành gật đầu, có vẻ vị tổ sư kia muốn một môn phải hơn là một thư viện. Cũng có thể là vì muốn tạo phước cho thiên hạ nên muốn thiết kế kiểu nửa môn phái nửa thư viện để giúp các pháp sư gia nhập có nhiều tự do hơn.
Hông Nhân nhìn Viện trưởng và mọi người đang im lặng bên cạnh nói:
Viện trưởng gật đầu nhìn Nhất Thành cười nói:
Nhất Thành đứng dậy thì hai người kia cũng đứng lên cúi chào:
Nhất Thành hoàng lễ, hai người này có thể cùng thời với sư huynh nhưng có vẻ bọn họ đang trọng thường, cơ thể ốm yếu, hơi thở hơi gấp. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, rất ốm, đến cả thấy rõ xương quai hàm.
Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ cũng không nói gì chỉ gật đầu. Hông Nhân bên cạnh nói vào:
Nhất Thành ồ lên rồi hỏi:
Mọi người đều nhìn hắn như muốn hỏi, điều này mà cũng không biết sao? Nhất Thành cười khổ, hắn còn quá trẻ đâu để ý đến việc này. Cứ nghe vạn năm tuổi thì thấy kỳ kỳ nhưng không hiểu được.
Hồng lão cười nói:
Mọi người cười khổ, kỳ hoa nha, một năm chỉ nhận một loại phép thuật với lại không nghe giáo sư chỉ bảo. Không biết tên tiểu sư thúc này tu luyện kiểu gì? Viện trưởng nói:
Nhất Thành gật đầu kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ đến mình, hắn hỏi Trí Tuệ Thẻ: