Tư Đồ lão sư lạnh Lùng nói:
Nhất Thành nghe vậy thì trên mặt nở một nụ cười càng lạnh lùng hơn hỏi:
Phía dưới đám đệ tử lẫn lão sư biến sắc, không nghĩ đến tên này lại dám làm lớn như vậy. Đệ tử và lão sư im lặng nãy giờ thì cũng rung động không thôi, nếu phế bỏ hết đám người này, thư viện sẽ sụp đổ. Phải biết đám người phản bối kia rất đông, chiếm hơn phân nửa đệ tử lão sư đang có mặt trong Huyết Nguyệt Điện.
Tô Phát lão sư lạnh lùng nhìn về phía Viện Trưởng nói:
Viện trưởng định nói gì thì Nhất Thành đã phất tay, lạnh lùng nhìn viện trưởng quát:
Hồng Lão bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, trên mặt lão hiện lên sự giận giữ:
Phó Viện Trưởng bên kia khó sử:
Hồng Lão thu lại vẻ lạnh lùng cười nói:
Viện Trưởng và Phó Viện Trưởng rung động, bọn họ chưa bao giờ nghĩ lời này lại được nghe từ Hồng Lão, người lúc nào cũng rất hòa ái. Mấy người viện chủ bên cạnh cũng khiếp sợ, trong lòng tự hỏi - Thực sự định giết sạch đám người này sao?
Nhất Thành lạnh lùng nhìn Lão Sư Đổ Tư và Pháp Đội:
Tô Phát biến sắc, lão thấy viện trưởng và phó viện trưởng bị Hồng Lão đè xuống thì vội vàng lên tiếng:
Nhất Thành cười lạnh lùng nhìn Tô Phát:
Nhất Thành cười lên chói tai, hắn làm sao không biết, hầu hết chuyện kéo bè kết cánh đều là do Lão Tô Phát này làm. Mà không chỉ hắn nhìn ra, mấy người viện trưởng cũng biết, chỉ là giải quyết lão thì cả thư viện sẽ gặp nguy cơ cực lớn. Tên Tô Phát này cũng không vừa, trong này có hơn phần nữa đệ tử và lão sư đứng về phía lão. Nếu muốn giải quyết lão thì cứ thẳng tay đồ sát hết đám phản loạn này, nếu không sau này lại có thêm rắc rối. Nhất Thành trong lòng đã quyết, giải quyết một lần luôn cho khỏe thân. Hắn không rảnh mà hằng ngày phải đấu trí, tranh chấp với người trong thư viện.
Nhất Thành nói xong thì Tô Phát biến sắc, hắn không nghĩ tên nhóc lại nhắm mục tiêu vào hắn. Đám đệ tử nghe lời Nhất Thành thì khiếp sợ, tên Sư Thúc Tổ này làm việc thực quan minh chính đại, lấy thế đè người mà tỏ ra rất tự hào, việc tính kế người khác như vậy cũng không kiêng kỵ nói ra luôn. Trong lòng mọi người đều cùng nghĩ đến một câu: -Tô gia chọc nhầm người rồi.
Đổ Tư lão sư ra lệnh cho Pháp Đội người bắt người, ngay khi Pháp Đội vừa xuất động thì một tiếng hét lớn từ trong đám làm loạn truyền ra làm bọn hắn xửng người dừng lại:
Một lão sư khác cũng kích động lên nói:
Nhất Thành nghe vậy thì ngẩng đầu lên trời cười lớn:
Nhất Thành cười xong thì lạnh lùng nhìn hai tên vừa mới nói kia:
Hắn quát lớn:
Lời hắn vừa dứt thì trong đám đệ tử lao ra ba bóng người. Bọn họ nhanh chóng tóm lấy hai tên kia, một lão sư, một đệ tử. Đệ tử cảnh giới sao thứ hai Thiên Nga, lão sư thì là Cấp bốn Mục Phu. Lão sư kia vừa phát ra khí thế thì đã bị Bạch Thư Sinh và Tiểu Tiểu một trước một sau khống chế, kéo ra giữa điện. Còn tên đệ tử thì bị Bằng Hoặc cho một tát, đánh đến choáng váng, không kịp trở tay đã bị xách đến giữa điện.
Lý Vô Thường thấy Tiểu Tiểu xuất hiện thì hai mắt sáng lên, tỏa ra chiến ý. Không chỉ hắn mà đám Đại Đệ Tử của các viện cũng vậy, đều mắt sáng lên như có quen biết. Một số thì tỏ ra sùng bái, số khác thì tỏa ra chiến ý.
Bên kia Tô Phát thấy tình hình không ổn, không giống bình thường. Viện Trưởng thường ngày vì cả thư viện nên mắt nhắm mắt mở, hắn mới có thể phát triển thế lực trong thư viện. Thậm chí nhiều việc hơi quá đáng nhưng viện trưởng đều cho qua. Nhưng tên này lại không giống viện trưởng, hắn không quan tâm thư viện, nếu thật sự như vậy hắn sẽ gặp cực lớn rắc rối. Giờ thì hay rồi, Đổ Tư đang nhìn chằm chằm hắn, bất cứ hành động gì cũng không thể làm. Trong lòng lão liên tục suy tính, tìm cách giải quyết vấn đề.
Nhất Thành từ trên cao đi xuống, tất cả lão sư và đệ tử của thư viện đều chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Nhất Thành. Trong lòng mọi người hiện lên một sự bất an khó hiểu. Nhất Thành cười chào hỏi ba người Tiểu Tiểu, sau đó nhìn về hai người đang bị khống chế trừng mắt nhìn hắn. Nhất Thành cười lạnh nói: