Tống thúc lắc đầu nói:
Nhất Thành gật đầu nói:
Mọi người gật đầu, Nhất Thành quay sang hỏi Mập Mạp:
Đa Thúc đâu?
Đa Thúc đang ở một quán trọ cách đây không xa. Ngươi tìm thúc ấy?
Nhất Thành gật đầu nói:
Mập mạp nghe xong thì gật đầu rời đi. Nhất thành sắp xếp như vậy là vì tên Đại Pháp Sư của Dị Giáo kia. Hắn muốn Đa thúc hồi phục càng nhanh càng tốt, sau đó kết hợp với Tống Thúc, hố tên kia một vố. Hắn không biết có thể giúp Đa Tác hồi phục nhanh không, nhưng hắn đã có tính toán trước, hy vọng sẽ thành công. Thật ra việc này Tống Thúc một mình làm cũng được nhưng Nhất Thành không muốn lão phải xuất quá nhiều lực, nếu để kẻ địch của lão hoặc người nào đó ghi nhớ lão thì không hay. Đã muốn trốn thì phải triệt để xóa sạch dấu vết lão đã từng xuất hiện ở đây.
Nhất Thành và mọi người ngồi hàn huyên một chút. Tống Thúc nói về chuyện đêm qua làm Nhất Thành hiếu kỳ. Không nghĩ tới tối qua Tống Thúc đi dạo trong thành, gặp rất nhiều quái dị. Quái dị nhiều nhưng không mạnh, mạnh nhất chỉ là Hắc Quái và oán quỷ. Lão có thể dễ dàng tiêu diệt chúng nhưng số lượng chúng lại không giảm. Sau mấy canh giờ, nơi quái dị bị tiêu diệt sẽ xuất hiện một quái dị khác. Điều này rất kỳ quái.
Nói chuyện một lúc thì Mập Mạp mang theo Đa Thúc trở lại, trên tay cầm theo một xấp vải trắng và đao. Vải trắng rất nhiều, đao thì to nhỏ loại gì cũng có.
Tống Thúc nhìn thấy Đa Tác đầu tiên hơi kinh ngạc sau đó là nhíu chặt lông mày. Lão nhìn ra thương thế của Đa Tác. Dù sao cũng là Đại Pháp Sư, nhìn không ra mới kỳ lạ. Tống Thúc nói:
Đa Tác cũng khá là kinh ngạc khi thấy Tống Thúc, hắn dù pháp lực lùi bại nhưng ánh mắt vẫn đủ tinh tường, có thể nhìn ra Tống Thúc là cao thủ trong cao thủ.
Nhất Thành cười giới thiệu hai người với nhau. Sau đó mọi người chia ra ngồi quanh bàn bàn bạc chuyện tiếp theo. Nhất Thành nói:
Đa Thúc hai mắt sáng lên. Tối qua hắn đã quan sát kỷ người thanh niên này. Thật sự là người tài hiếm có. Hắn trong lòng trước đó không hy vọng nhiều vào thành niên này nhưng sau một đêm hắn đã có thay đổi. Hy vọng và kỳ vọng vào kỳ tích từ Nhất Thành nhiều hơn.
Nhất Thành gật đầu bắt đầu xem xét mọi thứ Mập Mạp mang đến. Tống Thúc bên cạnh nói với Đa Tác:
Đa Tác đầu tiên do dự nhưng rồi cũng thở ra một hơi dài gật đầu vương tay ra về phía Tống Thúc rồi nói:
Tống Thúc gật đầu đặt các ngón tay lên cổ tay của Tống Thúc như bắt mạch, sau một lúc thì trên mặt biểu kiện kỳ quái, sau đó thì hiện lên vẻ khiếp sợ. Lão vội vàng hỏi:
Đa Tác lắc đầu nói:
Tông Thúc ồ lên một tiếng, lão suy đoán xem thứ gì có thể gây ra vết thương nghiêm trọng và kỳ quái như thế này nhưng nghĩ mãi không ra. Sau khi một lúc thì chăm chú nhìn Đa Tác sau đó quay sang nhìn Nhất Thành bên kia. Đa Tác như hiểu ý cười khổ nói:
Tống Thúc nói:
Đa Tác lắc đầu cười khổ nói:
Tống Thúc há mồm, Tông Tiểu Thư bên kia nghe xong cũng kinh ngạc. Cả hai cùng nhìn về thiếu niên kia. Trong lòng đều tự hỏi, -Vậy cũng được sao? Chữa không được thì giúp người ta giải thoát luôn? Chưa thấy vị trị liệu sư nào nói ra câu này với người bị thương cả. Đây là lần đầu bọn hắn nghe thấy.
Nhất Thành nhíu chặt mày quan sát mấy cây dao được Mập Mạp mang đến. Đao quá thô, không thể dùng được. Thấy Nhất Thành như vậy Mập mạp hỏi:
Nhất Thành lắc đầu nói: