Viên trưởng nhíu mày nói:
Nhất Thành cười lớn nói:
Hai người đối diện há hốc mồm, không tin được kêu người ta hứa để làm gì? Nhất Thành đã nói tiếp:
Viện Trưởng nghe vậy cũng gật đầu, Hồng Lão từng kể cho lão chuyện ở thế giới quái dị kia, làm sao lão thoát. Nói đến đây vẫn là một bí ẩn, không ai biết Nhất Thành đã làm gì và đánh đổi thứ gì để cứu bốn lão nhân thoát khốn. Thật sự vị Tiểu Sư Thúc Tổ này quá thần bí và kỳ lạ.
Nhất Thành nhớ đến hai người họ Tống liền nói:
Nghe vậy thì ba người nhìn nhau cười. Bọn họ cũng không quan tâm việc này, Nhất Thành cũng thế, hắn chỉ muốn giúp thư viện một chút mà thôi chứ hắn chưa bao giờ dựa vào sức mạnh của người ngoài. Kẻ mạnh thì chỉ có dùng chính sức mạnh của mình mà thôi. Dựa vào người khác chưa bao giờ là cường giả.
Nhất Thành bỗng nhiên trở nên lạnh lùng cười lạnh nói:
Viên Trưởng cười khổ nói:
Nhất Thành cười lạnh nói:
Nói đến đây Nhất Thành nghĩ đến việc 100 năm sau diệt thế, lúc đó sẽ có bao nhiêu thế lực bị diệt đây, không chừng là đừng nói là thế lực mà cả thế giới này không còn một người sống. Thế thì còn gì mà không dám làm. Ý nghĩa Nhất Thành đúng là không khác gì người trái đất khi biết trước diệt thế sắp đến, lúc đó thì không quan tâm gì nữa mà dám làm tất cả những thứ ngày thường không dám, thậm chí phạm pháp.
Viện trưởng khó hiểu nói:
Nhất Thành không nói mà chuyển chủ đề:
Viện Trưởng không hiểu sao Nhất Thành hỏi vấn đề này nhưng lão không dấu diếm nói thẳng:
Đa Tác bên cạnh kinh ngạc khiếp sợ, không nghĩ đến Viện Trưởng đã mạnh như vậy, tuổi tác của lão không lớn hơn hắn bao nhiêu nhưng lại có pháp lực như thế thực khiếp người. Bên trong thư viện lại còn một người như lão nữa, với lại hai người hợp sức lại có thể vượt cấp chiến đấu. Đúng là khó thể tưởng tượng nổi sức chiến đấu với hai người này.
Nhất Thành nhíu mày hỏi:
Viện Trưởng nhíu mày nói:
Đa Tác bên cạnh cũng nghi ngờ, lại là trăm năm? Hắn nghe Nhất Thành lẩm bẩm trăm năm này cả đoạn đường từ Biên Băng Thành trở về thư viện.
Nhất Thành nhíu chặt mày hơn suy nghĩ, hắn cần mạnh lên nhưng cũng cần người bên cạnh mạnh hơn nữa để có thể trợ giúp hắn một tay, có thể đột phá cấp Silver Plate chưa là gì nhưng mà ở Tây Đại Lục này đã đủ. Hắn tin chắc, trăm năm sau, mấy lão quái vật ẩn núp trên khắp Đại Hoang này sẽ xuất hiện, lúc đó sẽ có người hỗ trợ hắn phía sau nhưng Huyết Huyệt thư viện nếu quá yếu tất sẽ sụp đổ dù sống qua được diệt thế, vì thế đám người này cần mạnh lên. Không cần trở lên mạnh mẽ tuyệt đối giúp hắn mà chỉ cần bọn họ chống chịu đủ lâu để sống sót qua diệt thế.
Nhất Thành nghiêm túc nói với viện trưởng:
Viện Trưởng không hiểu chuyện gì nhưng thấy Nhất Thành nghiêm túc như vậy thì cũng gật đầu. Có thể lão chưa biết nhiều về vị Tiểu Sư Thúc Tổ này nhưng chắc chắn hắn sẽ không hại thư viện.
Viện Trưởng và Đa Tác không biết chuyện gì nhưng từ trong lời nói của Nhất Thành cũng phát hiện ra sự nghiêm trọng của sự việc. Bọn họ tin tưởng Nhất Thành sẽ không đùa giỡn kiểu này, với lại có thể Nhất Thành đã biết gì đó nhưng lại không thể nói ra ngay bây giờ.
Viện Trưởng gật đầu nói:
Nhất Thành gật đầu,
Viện Trưởng ngớ người, sau đó hiểu ra là căn nhà tranh mà Nhất Thành đã nằm hôn mê mấy năm.