Cuộc họp kết thúc cũng đến chiều. Anh nhìn đồng hồ, mỉm cười, lấy điện thoại trong túi nhấn một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia hớn hở đáp:
Anh nghe được giọng nói của cô không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thoải mái. Chắc cũng vì ngồi họp đến tận 3 tiếng nên khá mệt. Anh vừa đi ra sảnh lớn vừa nói:
Cô ngạc nhiên hỏi lại:
Anh ra hiệu cho tài xế, tài xế liền hiểu ý cung kính đưa chìa khóa xe cho anh rồi rời đi. Anh khởi động xe trả lời:
Nói xong, anh liền cúp máy. Khởi động xe, chạy với tốc độ cao, băng qua hàng trăm dãy nhà, trong lòng lại thầm nhớ cô.
Cô sau khi nghe xong, liền cất hết sách vở vào cặp chạy nhanh xuống sân trường. Cô đứng dưới sân trường, với cái chiều của mùa thu làm con người ta cảm thấy bình yên. Đang rơi vào trong khoảng lặng thì tiếng á làm cô giật mình. Là một cậu bé bị ngã. Cô chạy đến, đỡ cậu bé dậy, phủi bụi dính trên người đứa bé, lo lắng hỏi:
Cậu bé nhìn cô trìu mến, lắc lắc cái đầu. Cô mỉm cười, nhìn cũng thật đáng yêu. Cô thò tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo. Đưa viên kẹo vào tay đứa bé, xoa đầu nói:
Đứa bé cầm viên kẹo trong tay hứng thú, chào tạm biệt cô rồi chạy thẳng về phía trước. Thấy đứa bé chạy nhanh, không khỏi nhắc nhở:
Cô nhìn cho đến khi đứa trẻ chạy đi khuất mới quay lưng lại. Cô chạy đến bên chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc, cười tươi hỏi:
Anh nhìn cô đến ngây người, đưa tay vén mái tóc bị gió làm bay tứ tung, nắm tay cô đáp:
Anh thật ra đã đến đó từ trước, thấy hình ảnh cô dịu dàng phủi đất cho đứa trẻ anh càng có thiện cảm với cô hơn. Vầng trán cao, đôi mắt thuần khiết, đôi môi đỏ hồng cùng với mái tóc xõa ngang vai. Thật sự lúc đó anh muốn ôm cô vào lòng.
Cô lên xe ngồi ở ghế phụ, anh nhanh chóng lái xe chạy đến trung tâm thương mại.
Cô nhìn trung tâm trước mặt đến phát khiếp. To thật!! Không hổ danh là doanh nghiệp đứng đầu cả nước. Nhưng mà to như vậy chắc chắn giá cả không dành cho những người bình dân như cô. Cô liếc mắt nhìn anh, anh nắm vai cô cùng cô vào. Quản lý các tiệm thấy anh liền gập người cúi chào. Đúng là sếp lớn có khác. Cô nhìn quanh trung tâm, bộ váy nào cũng đẹp, những thương hiệu nổi tiếng đều có mặt ở đây. Phải nói là lóa mắt trước sự sang chảnh của nó. Anh đưa cô vào đại một tiệm, hỏi:
Cô vì sự sang trọng của trung tâm mà bị câu hỏi của anh làm giật mình. Cô tùy tiện trả lời:
Anh đưa cô đến ghế ngồi, còn mình thì đi quanh các kệ đồ lựa chọn. Khoảng 5 phút sau, anh trở lại, cùng với một đống quần áo mà cô nhân viên đang cầm. Chỉ tay vào đống quần áo như núi nói:
Cô trố mắt nhìn. Nhưng cũng thuận theo ý anh đi vào phòng thay đồ. Anh ngồi chiễm chệ trên ghế sô pha. Cô cứ ra rồi lại vào, thử hết đống quần áo đó chắc cô chết mất. Nhưng mà anh cũng thật tâm lý. Lựa đầy đủ các thể loại, các set, combo mặc cho mùa xuân, hạ, thu, đông, từ đầm đến váy. Đang thay bộ cuối cùng thì bỗng nghe thấy tiếng mấy cô nhân viên đang tán gẫu:
Một cô nhân viên khác nhanh miệng:
Thanh Nhã?? Cái tên này hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải. Đang bận tâm suy nghĩ thì nghe tiếng cô quản lý tức giận:
Các cô nhân viên liền lúi húi chạy ra ngoài.
Sau khi thử hết đống quần áo như núi đó, anh đứng dậy ôn hòa nói:
Và thế là cô liền mang một bao tải quần áo về nhà. Trên đường về, cô tò mò hỏi anh:
Anh có vẻ như không bất ngờ lắm, tập trung lái xe trả lời:
Cô lắc đầu phủ nhận:
Anh nhìn cô, mỉm cười rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe. Cô im lặng nhìn sang cửa sổ, thầm nghĩ: " Mày hỏi một câu anh ấy liền trả lời không giấu diếm, đáng ra mày phải vui chứ, Khiết Băng?? Vậy cái tên Thanh Nhã đó chắc hẳn là bạn gái cũ của anh ấy."