Cô hẹn Lý Nhất ở một quán cà phê cổ kính nhất Bắc Kinh. Và tất nhiên những người trẻ sẽ chẳng ai đến đây cả. Điều đó cũng đồng nghĩa sẽ không ai bắt gặp được họ.
Khi Lý Nhất đến, cô đẩy tập tài liệu trên bàn sang chỗ cậu:
Lý Nhất cũng không mấy ngạc nhiên, mở tập tài liệu, đọc từng con chữ, nhíu mày hỏi cô:
Tôi gật đầu, uống một ngụm cà phê rồi nói:
Đúng vậy, tên người Ý này rất có khiếu trong việc chơi chứng khoán. Anh ta có một vợ một con. Anh ta vừa thua lỗ nên đang gặp phải nợ nần. Anh ta lại là kinh tế chính trong gia đình. Tôi tin đây là một đề nghị cực hời cho anh ta.
Tôi lại không thấy vậy, như vậy thì hơi mạo hiểm.
Tôi có cách để anh ta không thể ôm tiền tôi bỏ trốn.
Hàng mày của Lý Nhất càng nhíu chặt hơn. Nhìn bộ dạng đó của cậu ta cô không thể không bật cười, ánh mắt chuyển sang dòng người qua lại:
Sau cùng, Lý Nhất vẫn khuyên cô nên suy nghĩ thật kĩ, nhưng cô có niềm tin rằng tên người Ý này sẽ làm nên chuyện.
Cô quay về nhà thì gặp phải xe Vũ Băng Hàn cùng hướng vào biệt thự. Cô giơ tay xem đồng hồ thắc mắc:
Cô đành dẹp thắc mắc sang một bên mà mỉm cười chạy đến bên anh, tíu tít hỏi:
Anh không trả lời mà chỉ xoa đầu cô rồi bước vào nhà. Cô nhìn bóng lưng thẳng tắp đó mà nổi lòng lo lắng. Thái độ rất khác, cả hành động cũng vậy...
Tối hôm đó cô không dám manh động gì. Từ lúc trở về nhà, Vũ Băng Hàn chưa từng bước ra khỏi thư phòng. Đến cả Vũ Băng Lãnh ngồi trên bàn ăn cũng không biết lý do.
Đến tận khuya cửa thư phòng được mở ra, anh thơ thẩn đến trước cửa phòng cô. Chỉ đứng chứ không làm bất kì gì khác, thất thần nhìn cửa phòng cô...
Bữa ăn sáng hôm đấy chiếc ghế phía đối diện vẫn trống.
Vũ Băng Lãnh an ủi cô rằng công ty nhiều việc nên Vũ Băng Hàn mới thế, qua vài hôm sẽ như cũ. Nhưng cô cảm nhận lại không phải thế, có gì đó rất rõ ràng nhưng lại rất mơ hồ.
Vũ Băng Hàn trước giờ luôn điềm tĩnh nhưng chưa bao giờ trầm tính đến thế. Cả lần khủng hoảng trước, anh ta sẽ không điềm tĩnh đến vậy.
Vậy thì nguyên nhân là gì?
Vài ngày sau Lý Nhất gửi đến lý lịch của tên người Ý. Sau khi đọc qua một lượt cô mỉm cười nhìn người đối diện, đưa tay thiện chí nói:
Người đối diện cũng thản nhiên bắt tay lại.
Laste cười tự tin:
Cô vừa định nói thêm gì đó với Laste thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Trên màn hình hiển thị số của bác quản gia, không do dự nghe máy:
Cô Trần, ông chủ đột nhiên lên cơn đau tim đang nằm trong phòng cấp cứu, có cả cậu chủ ở đây, cô mau tới nhanh đi!
Được, cháu tới ngay!
Cô im lặng thất thần cúp máy.
Nhất định Vũ Băng Hàn và Vũ Băng Lãnh đã biết chuyện gì đó. Cả hai người đều có những biểu hiện rất kì lạ. Chẳng lẽ chuyện đã bại lộ rồi sao?
Cô nhanh chóng rời khỏi quán cà phê bắt taxi chạy ngay đến bệnh viện.
Trước phòng cấp cứu, có cả các cổ đông lớn của tập đoàn. Bọn họ đến đây làm gì chứ?
Bác quản gia thấy cô đến liền dìu cô vào ghế ngồi, kể sơ tình hình cho cô biết:
Tôi nhìn những cổ đông xung quanh liền hỏi:
Thế tại sao bọn họ lại đến đây?
Bọn họ là được ông chủ gọi đến, nghe đâu là chuyện công ty. Tôi cũng không nắm rõ.
Chuyện công ty? Trong thời khắc chạm mặt tử thần thế này còn lo chuyện công ty. Rốt cuộc hai người đó đang giấu diếm chuyện gì?