Trong ánh mắt của Lý Du Nhiên toát ra quang mang:
Cho nên ta lại bắt đầu luồn cúi, bắt đầu chèn ép hết thảy đối thủ, chậm rãi, ta đột nhiên cảm giác được câu nói lúc trước của gia gia chính là chân lý.
Lý Du Nhiên nói.
Quân Khương Lâm hiếu kỳ hỏi.
Ánh mắt của Lý Du Nhiên lóe lên:
Lý Du Nhiên âm u nói:
Bởi vì một khi ta vì tình thân, sẽ không thể đạt tới mục đích của mình, nếu như không đạt được mục đích sẽ khiến ta thất bại, sau khi thất bại sẽ không dễ dàng gượng dậy, cho nên không thể có tình, chỉ có tuyệt tình, vô tình!
Thiên địa vạn vật, thiên hạ trăm họ, tận cùng cũng chỉ là công cụ của ta mà thôi!
Lý Du Nhiên cười lạnh một tiếng:
Năm đó Hoàng Đế bệ hạ chính là một ví dụ rõ ràng nhất. Mộ Dung Tú Tú cùng Dạ Cô Hàn vốn là một đôi do trời tác hợp, hơn nữa hai nhà lại môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, hai người lại là thanh mai trúc mã, tình căn thâm chủng. Thế nhưng Hoàng Đế bệ hạ lại nhìn trúng Mộ Dung Tú Tú, thế cho nên một nhà Dạ Cô Hàn sớm bị biến thành phản tặc! Mà Mộ Dung Tú Tú không lâu sau lại tiến cung, làm hoàng hậu...
Chuyện này đối với ta thực sự là một tấm gương!
Lý Du Nhiên nắm chặt hai tay.
Quân Khương Lâm rất phản cảm với lời này.
Lý Du Nhiên hừ lạnh một tiếng ngoan độc nói.
Quân Khương Lâm nhíu mày nói:
Lý Du Nhiên, ngươi đã xong rồi, không còn đường quay về nữa đâu.
Vì sao phải quay lại? Quay đầu lại ta có được cái gì? Mặc dù ta không thể quay về, thế nhưng phía trước lại có rất nhiều con đường!
Lý Du Nhiên chua ngoa cười cười, đột nhiên toàn thân như mất đi hết khí lực, thân thể trầm xuống, trong lòng cực lỳ lạc lõng, tâm sự vài chục năm chôn kín trong long, chưa bao giờ kể cho người khác, hôm nay lại một lần thổ lộ hết thảy, không biết là vui hay buồn, thậm chí cũng không có cảm thấy thoải mái, chẳng qua chỉ cảm thấy tốt hơn trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục đi trên con đường của mình.
Trong lòng vẫn cảm thấy chìm sâu. Thế nhưng bởi vì có người nghe, cho nên hắn cũng không còn cảm giác cô độc nữa.
Thật lâu sau Lý Du Nhiên rốt cục cũng xoay người lại, chậm rãi ngồi trên ghế đá, chăm chú nói:
Trên mặt Lý Du Nhiên tràn đầy vui vẻ ấm áp, trong lúc giơ tay nhấc chân liền khôi phục lại vẻ văn nhã.
Ánh mắt Quân Khương Lâm cực kỳ thanh minh, nhìn Lý Du Nhiên, người trước mắt này đã hãm sâu vào vũng bùn không cách nào quay lại được nữa, tuy hắn phong thần tuấn lãng, nhưng mà cũng không thấy hắn có phong độ ưu mỹ, trong lòng ngược lại có vài phần thương cảm.
Người này cũng có thể xem như một kẻ đáng thương đúng không?
Lý Du Nhiên ha ha cười nói:
Cho nên, ta vẫn luôn không có để ý tới ngươi.
Thế nhưng, trong năm nay, ngươi lại như có kỳ tích có được lực lượng cự đại, giống như bão táp, ngắn ngủi trong vòng nửa năm, thậm chí ta còn chưa kịp phản ứng, ngươi đã vượt xa ta rồi. Lúc trước khi ngươi mới bộc lộ tài năng, ta còn cho ngươi là kình địch đánh sợ nhất trong đời này! Thậm chí ta còn cảm thấy ngươi thật đáng sợ.
Thế nhưng hôm nay ta lại không nghĩ vậy nữa.
Dáng vẻ tươi cười của Lý Du Nhiên lẫn một chút khổ sáp nói:
Quân Khương Lâm mỉm cười không nói gì.
Bởi vì đây đã là sự thật được mọi người công nhận.
Lý Du Nhiên ha ha cười, rất hứng thú nhìn Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm nhíu mày.
Lý Du Nhiên rất chăm chú nói, thậm chí có phần nghiêm túc.
Mạc cùng ngạc nhiên nói:
Lý Du Nhiên, Lý đại công tử, ngươi không uống nhầm thuốc chứ?
Ừm, nhất định phải hỏi ý kiến của ngươi, đơn giản là ngươi cũng là yếu tố quan trọng trong đó.
Hai mắt Lý Du Nhiên đột nhiên trở nên thâm thúy.
Nói thử xem? Liên quan như thế nào!
Cũng là cơ duyên xảo hợp, gia sư đem ta đề cử tới Chí Tôn Kim Thành, hơn mười ngày, Mã Giang Danh đã từng vì việc này mà tới Lý gia tìm ta. Sau khi tìm hiểu một phen, hắn cảm thấy rất hài lòng, chỉ cần ta gật đầu, sau đó ta sẽ chính thức là người kế tục Chí Tôn Kim Thành, nói cách khác, ta có cơ hội rất lớn khi vài năm nữa là tới đoạt thiên cuộc chiến, càng có cơ hội trở thành người tham dự tiếp theo trong đoạt thiên cuộc chiến, thậm chí là người quyết định.
Thần sắc của Lý Du Nhiên nghiêm túc hơn, nói:
Lúc này đây Chí Tôn Kim Thành muốn lựa chọn mười thiếu niên đề cử lên, Quân Khương Lâm, ngươi minh bạch ý của ta rồi chứ, chỉ cần ta đi, với tâm cơ của ta, đám thiếu niên khác sẽ không phải là đối thủ.
Điểm này, ta xác thực là tin tưởng không chút nghi ngờ.
Quân Khương Lâm nói lời từ đáy lòng, nếu như với chỉ số thông minh cùng tâm tính ngoan độc của Lý Du Nhiên, không người nào có thể thắng được, nếu thế giới này có nhiều người như hắn quả là quá xui xẻo...
Đồng thời trong lòng hắn cũng bồn chồn, nguyên lai Lý Du Nhiên tới gặp mình là để lựa chọn.
Trách không được hôm nay hắn lại công bằng như thế, trách không được hắn hôm nay lại thẳng thắn như vậy, khác với trước kia một trời một vực! Quân Khương Lâm ẩn ẩn minh bạch mục đích thực sự mà lần này Lý Du Nhiên tới đây.
Lý Du Nhiên chậm rãi nói, tựa hồ như đang lựa chọn từ ngữ để nói vậy.
Quân Khương Lâm không nói gì, im lặng đợi hắn nói tới trọng điểm.
Lý Du Nhiên trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Quân Khương Lâm, thấp giọng nói:
Quân Khương Lâm...Nếu ta muốn trở thành Hoàng Đế của Thiên Hương đế quốc, ngươi có làm phản? Hoặc là đối nghịch với ta hay không?
Lúc này ngươi chẳng qua là coi trọng người nhà, chẳng qua là coi trọng cảm tình, thực lực của ngươi hiện tại có thể tương đối tự do, điểm này ta tuyệt đối không nhìn lầm. Không quản ai làm Hoàng Đế, chỉ cần không gây hại tới ngươi, ngươi cũng sẽ không để ý. Mà ta có thể thề với trời, vô luận là thành hay không, cũng tuyệt đối không làm địch nhân của Quân gia, càng không dám động tới Quân gia!
Ánh mắt của Lý Du Nhiên bỗng nhiên sáng rực, nhìn chằm chằm Quân Khương Lâm:
Mà hôm nay Hoàng Đế bệ hạ của Thiên Hương đối với Quân gia như thế nào? Trong lòng tam thiếu ngươi hiểu rõ, có một số việc, ta cũng không cần nói nhiều. Mà ba đứa con trai của bệ hạ cùng Đường Nguyên với ngươi cũng không hòa thuận gì, tin tưởng ngươi cũng không hi vọng nhìn bọn họ trở thành người đứng đầu Thiên Hương! Cho nên chỉ cần ngươi buông tay không quản, ta sẽ buông tha Chí Tôn Kim Thành, toàn lực vật lộn với Thiên Hương!
Trên mặt Lý Du Nhiên phát ra quang mang nói: