Thậm chí người của Độn Thế Tiên Cung cũng không biết, ba vị Chí Tôn cao thủ này vừa mới bị thân người bị phân thành hai, trong đó một người chính là thân đệ đệ cùng cha khác mẹ với Trữ Vô Tình, Trình Phong Ý! Hai người tuy rằng không cùng họ, nhưng huyết mạch cùng một khối, có huyết thống giống nhau!
Trữ Vô Tình vì huynh đệ này của mình có thể thăng cấp Chí Tôn, sau khi gia nhập Độn Thế Tiên Cung có thể nói là tiêu phí không ít tâm huyết!
Hai người cùng một chỗ cả đời, lại không nghĩ rằng lúc này lại bị một đao lưỡng đoạn, mãi mãi cách xa!
Gần hai trăm năm huyết mạch tình thâm, dưới một đao này liền hóa thành hư vô!
Trữ Vô Tình điên cuồng!
Hắn rống to:
Hắn vừa nghĩ cũng biết, lúc trước Quân Khương Lâm thần bí mất tích, tất nhiên là để chuẩn bị một kích này! Mặc dù mình đã ý thức rõ được điểm này, những vẫn bị đối phương thực hiện được!
Giờ phút này, Trữ Vô Tình hối hận không thôi, bi phân không thôi, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, tức giận muốn điên, tựa hồ muốn phá tan bụng mình, đem lục phủ ngũ tạng của mình toàn bộ móc ra, mới có thể phát ti3t được nỗi giận này của chính mình!
Trữ Vô Tình điên cuồn gáo lớn, tiếp tục không có chút bình hòa thường ngay, khi hắn hô như vậy, hai cao thủ bị một kiếm kia vẫn đứng vững như cũ, giờ mới lay động trong mắt thần sắc bi ai, sau đó trên mặt đỏ lên.
Một người trong đó tai to mặt chữ điền, dáng người cao lớn, xem ra nếu mà còn trẻ, hắn là một vị mỹ nam tử phong thần tuấn lãng. Người này đúng là Trình Phong Ý, em cùng cha khác mẹ với Trữ Vô Tình.
Trình Phong Ý nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi quay đầu, nhìn đám đồng liêu ngày xưa, lãnh đạm nói:
Trên mặt mọi người đồng thời hiện lên vẻ bi phẫn!
Hẳn thản nhiên nhìn bụng mình, chỗ đó đã không còn phun ra tia máu, nhưng vẫn không ngừng đùn ra máu tươi, òng ọc trào ra, theo áo choàng chảy xuống dưới, dưới chân đã là một bãi máu thật to, hắn ngẩng đầu, thấp giọng, chậm rãi nói:
Lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn Trữ Vô Tình, Trữ Vô Tình cả cười run rẩy, hắn chìa tay ra, muốn ôm lấy huynh đệ của mình, lại sợ hãi chính mình tùy tiện hành động sẽ làm đoạn tuyệt sinh cơ cuối cùng kia của huynh đệ mình, vì vậy mà không dám sảo động! Bàn tay đến trước người đệ đệ, hoàn toàn không dám làm gì!
Trình Phong Ý nhìn thấy Trữ Vô Tình, đột nhiên khóe miệng hiện ra một nục cười thê thảm, mạnh mẽ dùng chút hơi tàn thong thả nói:
Trữ Vô Tình râu tốc giương lên, nước mắt giống như sông lớn tuôn trào, cả người hắn run lẩy bẩy, nước mắt thấm đãm hai mắt, run giọng nói:
Trình Phong Ý mỉm cười, trên mặt hiện vẻ thỏa mãn, hai mắt từ từ vô thần, trầm thấp nói:
Đột nhiên thân hình hắn gập lại, thân trên chậm rãi nghiêng về phía trước, Trữ Vô Tình bước một bước dài xông lên trước, ôm lấy nửa thân thể của hắn, nhưng hơi thở của Trình Phong Ý đã đoạn tuyệt, không còn chút tiếng động, chỉ có trên mặt vẫn mang vẻ thỏa mãn tự đáy lòng. Trữ Vô Tình đột nhiên khóc lớn, lão lệ tung hoành.
Hắn mặc dù hiệu là vô tình, cả đời đứt tình, cô độc sống nốt quãng đời còn lại, nhưng đối với huyết mạch thân tình duy nhất trên đời này cũng hết sức coi trọng! Đệ đệ vừa chết, giống như là đem tâm huyết trong lòng Trữ Vô Tình xé thành hai nửa!
Trữ Vô Tình ngửa mặt lên trời rống to, trong lòng hối hận đến mức muốn vung kiếm tự vẫn! Những năm gần đây, lúc trước trong nhà thảm biến, Nhị nương mang theo đệ đệ liều chết chạy trốn, người nhà của mình bị tàn sát không còn ai, vị hôn thê vì chịu vũ nhục mà chết, Trữ Vô Tình từ đó về sau liền hận mọi người!
Thậm chí là cả Nhị nương và huynh đệ của mình! Hắn cố chấp cho rằng, vào tình huống lúc đó, Nhị nương hoàn toàn có thể mang theo vị hôn thê của hắn chạy trốn, nhưng nàng lại chỉ đem theo con của mình mà thôi! Cho nên Trữ Vô Tình không thể tha thứ! Cho nên hắn mặc dù quan tâm đầy đủ tới vị đệ đệ này, nhưng lại thủy chung không hề thừa nhận hắn là người Trữ gia. Trình Phong Ý biết rõ đại ca của mình mang tâm kết khó gỡ, cho nên bất đắc dĩ, chỉ có thể theo họ của mẹ…
Mãi cho đến hôm nay, Trữ Vô Tình mới phát hiện ra, chính mình làm như vậy là mười phần sai lầm rồi! Đệ đệ của mình một mực khao khát cái gì, chính hắn cho tới bây giờ cũng biết, trong lòng lại càng hiểu rõ. Nhưng lại thẳng đến khi đệ đệ chết ở trước mặt mình một khắc cuối cùng mới thành toàn cho hi vọng cuối cùng của hắn! Hi vọng lớn nhất! Nhưng mà, hiện tại, dù là thành toàn xong thì có ích lợi gì chứ?
Nhìn thấy trên mặt Trình Phong Ý hiện ra vẻ thỏa mãn điềm đạm, Trữ Vô Tình đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn như xé tâm can! Tựa hồ những giọt nước mắt kia chính là chảy vào trong lòng…Đệ đệ của mình cả đời phấn đấu, mong muốn cũng chỉ là một câu này của mình. Nhưng mình luôn luôn keo kiệt không cho…
Trữ Vô Tình đột nhiên cảm giác trong thiên địa một mảnh đen tối. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, mọi người rõ ràng phát hiện, trong mắt của hắn vậy mà lại chảy ra nước mắt đỏ, huyết lệ!
Mai Tuyết Yên đứng ở phía xa, giờ khắc này vốn là thời cơ ra tay tốt nhất, là một cơ hội lớn để tiêu diệt địch nhân, nhưng Mai Tuyết Yên không hề ra tay, mà là cảm thông nhìn đối phương.
Quân Khương Lâm cũng không ra tay tại thời khắc này, tuy rằng hắn biết rõ, thời cơ này thậm chí còn tốt hơn thời cơ vừa nãy, nhưng đối mặt với chân tình như thế này, cùng với hối hận sâu vô cùng, cho dù là địch nhân, Quân Khương Lâm cũng sẽ lưu lại cho hắn một cơ hội khác!
Đây không phải là cổ hủ!
Mà là…Nhân tính!
Quân Khương Lâm là một người chân tình, hắn tình nguyện cấp cho địch nhân giữ lại một chút thời gian ôn tình!
Đối với việc giết người tạo thành sinh li tử biệt của huynh đệ hắn, Quân Khương Lâm tất nhiên không hề hối hận!
Đối địch lẫn nhau, không phải ngươi giết ta, thì chính là ta giết ngươi! Cũng không tồn tại cái gì là hối hận hay đồng tình! Nếu là quả thật là đồng tình, hay thậm chí là hối hận, chính là lòng dạ đàn bà, thậm chí là tự chui đầu vào rọ!
Nhưng, đối mặt với chân tình thế gian, dù là lấy tâm địa của Lâm Quân sát thủ, cũng sẽ không ở thời khắc này mà đi quấy rầy! Hắn chỉ vô thanh vô tức xuất hiện ở bên người Mai Tuyết Yên, hai mắt lạnh như băng, lãnh đạm nhìn đám người Trữ Vô Tình đang chìm trong bi thống!
Lúc này ngươi bi thống, ta cấp cho ngươi cơ hội, ngươi có thể mặc sực mà hối hận, phát ti3t bi thương, ta hiểu được tâm tình của ngươi, cho nên ta chờ ngươi! Nhưng, chờ khi ngươi khôi phục lại, chúng ta sẽ có một trận chiến!
Tuyệt sẽ không có bất kỳ một chút hạ thủ lưu tình nào! Lâm Quân tự có nguyên tắc tồn tại của Lâm Quân!
Trữ Vô Tình đem đầu đặt tại ngực Trình Phong Ý, nhẹ nhàng cọ cọ, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy thì thảo kêu:
Trữ Vô Tình dùng thanh âm trầm thấp tới cực điểm chậm rãi nói xong, vốn nguyên bản tóc hắn là hoa râm, mà trong thời gian thật ngắn ngủi này, đột nhiên chuyển thành toàn bộ màu trắng bạc, toàn bộ không một chút tạp sắc. Phút chốc bạc đầu, nháy mắt tóc bạc!
Ở trong lòng hắn, Trình Phong Ý lẳng lặng nằm ngửa, trên mặt có chút mỉm cười, có chút tiếc nuối, nhưng nhiều nhất chính là bình yên và thỏa mãn…
Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:
Quân Khương Lâm thản nhiên nói:
Mai Tuyết Yên quay đầu nhìn hắn, kỳ quái nói:
Quân Khương Lâm trầm giọng nói:
Quân Khương Lâm khẽ thở dài một tiếng, nói:
Mai Tuyết Yên khẽ cau lại đôi mi thanh tú:
Quân Khương Lâm ha ha cười, nói:
Hắn hít một hơi, nói:
Cho nên Thiên Hương hoàng đế vì muốn có được Mộ Dung Tú Tú, không tiếc tàn sát cả nhà Dạ Cô Hàn, mà Dạ Cô Hàn vì chân tình trong lòng, cho tới bây giờ, cuồng dại si mê, thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng! Còn nữa, Tam thúc ta vì tam thẩm, si ngốc chờ đợi, tam thẩm ta vì chân ái, sống một mình trên đỉnh Tuyết Sơn mười năm… Mẫu thân của ta vì cha ta, tình nguyện phong bế chính mình mười năm rồi… Những việc này, đều là do tình yêu làm ra… Chân tình có thể là việc tốt, cũng có thể gây ra nghiệp chướng!
Người tốt tất nhiên có chân tình, nhưng kẻ xấu cũng đồng thời có chân tình! Trữ Vô Tình tuy rằng được xưng là Vô Tình, nhưng trong lòng tình cảm lại so với bất kì ai đều phong phú hơn, nếu không phải tình cảm quá nhiều, trả giá quá nhiều, đến nỗi diệt tâm, như bụi bay đi, có thể nào vì một nữ nhân mà cô đơn cả đời? Có thể nào vị một nữ nhân, mặc dù cực kì yêu quý đệ đệ của mình, lại hơn trăm năm trời vẫn không cho hắn vào gia môn? Trữ Vô Tình vô tình chính là vì hắn rất có tình! Chẳng qua, hắn quá cực đoan mà thôi…