Tiếng vỗ tay nổ ra như tiếng sấm, lời nói của mập mạp có thể nói là rất đi vào lòng người, hiển nhiên là được mọi người đồng cảm.
Mà ở trong một gian phòng lớn trên lầu, Quân Khương Lâm xì một tiếng, nở nụ cười:
Quân Vô Ý lắc đầu bật cười, ngay tiếp sau tiểu Dương cũng nở nụ cười, tiểu quỷ tuy không hiểu chính xác Quân đại cao nhân trong lời nói có hàm ý gì, nhưng mà sợi khoai tây, nước sôi quả thật ăn uống cũng chẳng ngon lành gì, điểm này thì tiểu quỷ biết rõ.
Tên mập Đường Nguyên tâm tính rộng rãi, tùy tiện, dạng ruột để ngoài da, trí nhớ kém, sớm đã bỏ qua nội dung chính, hắn chỉ lưu lại một chút ấn tượng về đoạn này, liền ngẫu hứng đem ra phân tích mô tả và phát triển ý lung tung, thực là nhân tài ah.
Đường mập mạp vẫn thao thao bất tuyệt, Quân đại thiếu gia cũng không có hứng nghe hắn ba hoa, quay sang mỉm cười nhìn tiểu Dương:
Khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn cùa Dương Mặc phút chốc đã xịu xuống, từ xưa tới nay tiểu tử này luôn bị Quân Khương Lâm gọi là tiểu cô nương làm hắn tức giận đến quên phản bác, hừ một tiếng quay đầu đi. Bình Đẳng Vương thế tử tuy thông minh hơn những tiểu quỷ bình thường, nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ mới mười tuổi, là một tiểu hài tử mà thôi. Cho nên khi đụng chuyện mất mặt như vậy, tâm trạng bị đả kích rất lớn, mà cũng không thể trách hắn, ngay cả người trưởng thành bình thường cũng tuyệt đối không chịu được.
Quân đại sát thủ hừ một tiếng, cũng không làm hắn dịu lại, hai chân bắt chéo, ngồi quay ra ngoài.
Bị người khác khi dễ, ngươi chỉ biết hờn dỗi, khác nào không làm được gì, đã vậy tốt nhất đừng hờn dỗi nữa. Thật không có tiền đồ mà!
Nếu hờn dỗi vô ích, ta phải làm thế nào mới được?
Dương Mặc cố kềm nước mắt chỉ trực trào ra.
Quân Khương Lâm khinh thường nói, tay vơ lấy quả táo to, đưa vào miệng cắn một cái.
Khóc có tác dụng gì sao? Khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu ngươi còn khóc tiếp thì cút đi cho ta. Lăn đi chỗ khác mà khóc đi! Ta không muốn nói với ngươi một câu nào nữa, huống chi là nghĩ kế giúp ngươi hả giận!
Ta không khóc nữa!
Dương Mặc vội vàng ngăn dòng nước mắt, nhưng vẫn nghẹn ngào, ngước mặt nhìn Quân đại cao nhân:
Quân đại ca, cha ta nói huynh là người thông minh, huynh nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ? Ba người bọn họ từ nhỏ đã hay khi dễ ta, mỗi lần ta… ta… nhìn thấy bọn họ liền tâm kinh nhục khiêu (vô cùng lo sợ),cái gì cũng không dám nghĩ, lập tức tìm cách trốn tránh… Quân đại ca, huynh nói cho ta biết đi, ta nên làm cái gì để có năng lực không bị bọn họ khi dễ, làm sao có thể báo thù hả giận?
Báo thù hả giận? Chuyện này ta không có biện pháp!
Mắt Quân Khương Lâm không thèm chớp một cái, lơ đễnh nhìn quanh nói:
Người ta là Hoàng tử đó! Trong cái thế giới này, ai lớn nhất? Hoàng đế lớn nhất! Con của Hoàng đế, muốn khi dễ ngươi, ngươi có thể có biện pháp gì? Chịu đựng thôi, ai bảo ngươi không bằng người ta!
Nhưng ta không muốn chịu đựng, Khương Lâm ca ca, cha ta nói ca ca thông minh nhất, không có việc gì có thể làm khó ca ca…
Dương Mặc nắm lấy tay Khương Lâm mà lắc lư:
Ta van huynh, huynh cho ta một chủ ý đi, ta...
Dừng lại, dừng lại!
Tranh thủ thời gian hết bị lắc lư tay, Khương Lâm vội vàng đẩy tay tiểu quỷ ra, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói:
Dương Mặc dừng lại, mắt lại rơi lệ, muốn tuôn trào, muốn trực tiếp kêu gào than khóc. Bất quá, đúng lúc này, hắn đột nhiên như phát hiện được chuyện gì, đôi mắt sáng ngời, tiếng khóc chưa kịp vang lên cũng bị nuốt trở lại. Trong mắt tinh quang loang loáng, môi mấp máy hỏi nhỏ:
Đôi mắt Dương Mặc mở to, đầy nghi hoặc hỏi Quân đại cao nhân.
Quân Khương Lâm có vẻ không kiên nhẫn nói:
Nhưng ta có thể nói cho ngươi một chuyện: Lúc trước cha ngươi cũng như ngươi, không có tiền đồ, từ nhỏ đã bị người ta khi dễ không dám phản kháng, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, thói quen ấy đã thành tự nhiên, cho nên khi lớn lên lại càng dễ dàng bị khi dễ, dĩ nhiên không thể trở thành hoàng đế. Cho đến tận bây giờ, nhi tử cũng bị người ta khi dễ!
Ta không muốn bị khi dễ nữa, ta lại càng không muốn lớn lên cũng bị khi dễ, còn có hậu nhân của ta cũng vậy, không thể để bị bọn họ khi dễ mữa!
Hai tay của Dương Mặc nắm chặt lại.
Khương Lâm giả bộ thở dài.
Tiểu Dương Mặc hỏi liên hồi.
Quân Khương Lâm lại thở dài:
Ân, ta không biết, ta thực sự không biết!
Ta cũng muốn làm hoàng đế, huynh nói có được không?
Tiểu Dương Mặc mở to mắt mà nhìn Khương Lâm chờ đợi.
Quân Khương Lâm liếc xéo mắt:
Cơ bản là có tư cách, bất quá những thứ khác còn kém quá xa, tư cách không thôi còn chưa đủ!
Vậy Khương Lâm ca ca, huynh nói cho ta biết, như thế nào mới tính là đủ tư cách? Ta không muốn lại bị người khi dễ!