Trong ba người phụ nữ, người lớn tuổi một chút Trần Thái Trung đã gặp qua, chính là đi cùng với người kia, phỏng chừng cũng là thư ký.
Hai người phụ nữ còn lại tuổi khoảng hai mươi, trong tay cầm cái thìa, đang xúc cho hai tên khốn kiếp trên giường ăn – là mùi của canh vằn thắn.
Bộ dạng hai người phụ nữ xem ra cũng khá, mấu chốt là, Trần Thái Trung nhìn ra được, hai người này cử chỉ đoan trang khéo léo, mặt mày không có kiểu phong trần, hắn tốt xấu cũng đã làm “tú ông” mấy tháng, bây giờ phân biệt những thứ này cũng khá sở trường.
Thấy hắn tiến vào, Thụy Viễn nuốt miếng Vằn Thắn trong miệng, hướng về phía người phụ nữ trung niên gật gật đầu
Lời của anh ta nho nhã lễ độ, nhưng trong giọng nói hiện ra sự lạnh nhạt bình thường, kiểu không để người khác phản đối. Khí khái này, người bình thường muốn học cũng học không được, dù sao là gia đình quý tộc có tiếng học giỏi, khí khái này cũng là bình thường.
Nhưng mà, kiểu cảm giác này, trước kia Trần Thái Trung không phát hiện ra. Hiển nhiên, trong hai ngày nghỉ ngơi, đã phát sinh một số việc.
Quả nhiên, thư ký Khuất đó nghe câu này, lập tức rời khỏi ghế sofa đứng dậy, nháy mắt. Hai người phụ nữ kia mang theo cặp lồng trong tay, tạm đi ra ngoài trước. Còn không quên dùng khăn tay lau miệng giúp hai tên đó, rồi thuận tay mang ra cửa phòng.
Trần Thái Trung cười hì hì ngồi xuống, hai mắt nhìn Thụy Viễn từ trên xuống dưới
Sao đột nhiên xuất hiện ra hai nữ nhân?
Tôi tìm tiểu thư mà, ha ha.
Thụy Viễn thẳng người nhìn hắn, cười hì hì trả lời
Sao, nhìn không tồi chứ? Xem ra rất giống tiểu thư khuê các có phải không?
Thôi thôi thôi. Nói dóc ít thôi. Hai người này nhất định không phải tiểu thư.
Trần Thái Trung bĩu miệng, trong mắt tràn đầy coi thường
Việc khác thì không nói, chứ việc này, anh không cần mong là gạt được tôi.
Hắc hắc, quả nhiên là cao nhân.
Lương Thiên Trì ngồi thẳng người, đưa ngón tay cái ra.
Thụy Viễn cười ha ha tranh cãi với Lương Thiên Trì
Thái Trung trẻ như thế này, thật sự là rất phong lưu..A, tôi muốn nói tới cái gì nhỉ?
À, đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này.
Thụy Viễn vỗ đùi mạnh một cái,
Tìm anh có chuyện cần thương lượng…Tôi kỳ quá. Ngồi cùng với anh, nói thế nào lại lạc đề mất.
Đến bây giờ. Anh còn nói lời vô nghĩa.
Trần Thái Trung liếc mắt nhìn, ngoài miệng không hề khách khí.
Thụy Viễn nhìn hắn, nháy mắt cũng không nháy mắt, vẻ mặt rất thành khẩn.
Tôi muốn nghe suy nghĩ thật lòng của anh.
Anh muốn đầu tư thì đầu tư, không sẵn sàng thì thôi.
Trần Thái Trung lông mày nhăn nhăn, có chút không kiên nhẫn.
Đây là việc của các anh, có liên quan gì đến tôi?
Nhưng nói vậy. Anh …không phải không có thành tích rồi?
Thụy Viễn nói ra băn khoăn của anh ta.
-Nhưng tôi không muốn có lỗi với bằng hữu.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng
Cửa đã cho anh rồi, anh còn dụ dỗ ai?
Tuy nhiên anh yên tâm được rồi, chỉ cần có tôi, đảm bảo các anh thuận lợi thoát thân.
Lần này hắn rất rộng rãi, bởi vì hắn biết rõ, che mắt cũng không cần nhiều linh khí.
Thụy Viễn kéo chăn ra, nhảy xuống giường, xúc động đi qua đi lại.
Thử, Trần Thái Trung nhăn trán.
Thụy Viễn chỉ ngón tay lên trần nhà.
Thái độ hoan nghênh? Trần Thái Trung không đáp lời, trầm tĩnh xem anh ta biểu diễn. Thái độ hoan nghênh này, không chừng là thật. Dù sao anh em biết. Nếu như muốn hại nhà các anh thảm hại, vậy thì trước tiên hoan nghênh các anh đầu tư, đợi đến lúc đầu tư toàn bộ, thì trở mặt!
Hắn vốn không phải người đa nghi. Chỉ là, lăn lộn trong quan trường đã lâu, đối với phương thức hại người tiểu nhân này, thì hiểu rất rõ.
Thay vì tin tưởng lời nói thật trong quan trường, và tin giữ lời thì chẳng thà đi tin câu nói của cô gái ‘ Em yêu anh là yêu con người của anh, chứ không phải là tiền của anh” Tương đối mà nói, câu sau còn có chút hiện thực.
Thụy Viễn vẫn quan sát biểu hiện của hắn, tất nhiên có thể nhận ra trong lòng hắn không đồng ý, sốt ruột không chịu nổi
Lẽ ra, chuyện này không thể truyền đến lão Hoàng nhanh như vậy, chỉ là, bên Trần Thái Trung bị rò rỉ, Thụy Viễn lập tức hoạt động ở Bắc Kinh, không dễ bay một mình một lần, anh ta cũng không muốn làm sai mà để lại tiếc nuối.
Thế gia đại tộc có chỗ tốt này.
Nhà đã đi ra nước ngoài nhiều năm, nhưng muốn tìm mối quan hệ, dựa hơi, cũng không lo không tìm được bạn bè.
Đương nhiên, mấu chốt của sự việc, vẫn là bởi vì hiện tại nhà họ rất mạnh trên kinh tế, năng lượng không dễ xem nhẹ, dưới tình huống này, tìm người giúp đỡ rất dễ dàng, vấn đề quyết định vẫn là thực lực.
Lão Hoàng nghe nói việc này, nhất thời có chút cảm giác dở khóc dở cười
Càng mấu chốt là, đánh giá của Lão Hoàng về hành vi đào mộ của tổ tiên, nghe nói, nói đến mặt sau, ông cụ cảm xúc dạt dào.
Vụ cải cách ruộng đất đó, có bao nhiêu đồng chí tốt, vì ủng hộ công việc của chính phủ, mà đi đầu đào mộ tổ tiên của chính nhà mình?
Tôi biết, có ba bốn mươi mấy đồng chí như vậy, các anh có thể nói họ bất hiếu hay không? Người chết đã rồi, người sống mới là quan trọng.
Nói đến đây, lão già đập bàn đứng lên.
Cuối cùng, lời nói của lão Hoàng là thế này
Người truyền lời, đem nguyên văn những câu nói này truyền cho Thụy Viễn, có bảo đảm như vậy, anh ta còn không yên tâm chuyện gì? Ngay lúc đó gọi điện về cho ông nội ở xa, báo cáo tình hình.
Thiên Gia làm như không hề để ý, ông ta chỉ thản nhiên chỉ bảo đứa cháu đích tôn
Nói thì nói như vậy, ông già ở nơi cách ngàn dặm, trong lòng cũng đang run rẩy. Nhưng đây chính là cháu đích tôn, hai ngày trước ông ta vô tình cự tuyệt từ chối yêu cầu giúp đỡ của cháu đích tôn, chỉ là vì khiến cho nó nhanh trưởng thành hơn. Có bao nhiêu người có thể hiểu, tình cảm ông cháu họ còn sâu đậm hơn tình cha con nhiều.
Còn may, quan niệm và tâm tính một thế hệ gia đình cách mạng, thật là có khí phách của người làm việc lớn. So với người hiện tại mạnh hơn rất nhiều rất nhiều, đồng thời Thiên Gia cũng vui mừng vì ánh mắt chuẩn xác của mình, cũng lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán.
Có kết quả như thế này, Thụy Viễn có thể cố nén không quấy rầy Trần Thái Trung trong hai ngày nghỉ, cũng xem như là đã bình tĩnh, thấy Trần Thái Trung chưa tin tưởng. Không thể không kể giải thích tỉ mỉ tường tận được.
Anh ta hăng hái lấy một câu hỏi làm câu kết thúc.
Trần Thái Trung cười lạnh nhạt. Hắn đã rõ, hai cô gái trẻ đó, tám phần là nhân viên trong văn phòng Cục hành chính cử đến.
Thụy Viễn lắc đầu.
Dương Nhuệ Phong chính là Phó chủ tịch quản lý kinh tế, hiển nhiên, người này đến bệnh viện trung tâm, chỉ là do chức trách, ông ta không thể biết tin tức sớm hơn Thụy Viễn một bước.
Nếu không, người đến ít nhất cũng phải là Thư ký Chủ tịch, rất nhiều lúc, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, có thể thể hiện đường lối của chính phủ, cao hơn phó chủ tịch thành phố bình thường một chút.
Trần Thái Trung nhất thời có chút không thể tiếp nhận tin tức như vậy, vì vậy, nhìn cách nói chuyện và khẩu khí của hắn, dường như có chút ghen tị.
Thụy Viễn lắc đầu. Anh ta mở to hai mắt nhìn Trần Thái Trung.
Vừa rồi, tôi không nên thử anh, nhưng mà bây giờ tôi xem như đã rõ.
Nói như thế, Thái Trung, có nên đầu tư ở thành phố Phượng Hoàng không, nếu đầu tư thì đầu tư ở đâu, tôi chỉ nghe ý kiến của anh.
Thụy Viễn thật sự xem như người có cá tính, trong chuyện này lại chơi trò khí phách đàn ông.