Trưởng phòng Trần Thái Trung ư? Còn cả trưởng phòng Nha Thăng nữa?
Hạng Đại Thông đang cầm điện thoại nhất thời cảm thấy choáng váng, Trưởng phòng thu hút đầu tư tối thiểu cũng phải là cấp trưởng phòng? Trần Thái Trung ... mới là phó phòng mà?
Lại nói,Trần Thái Trung lại không phải là Chương Nghiêu Đông? Nếu như hắn nhớ không nhầm thì hình như tình cảm của Tần Liên Thành và Chương Nghiêu Đông đâu được tốt như thế.
Chủ tịch Hạng ngay từ đầu đã không để ý tới Trần Thái Trung, hắn chẳng những chẳng có chức vị gì mà hơn nữa lại là con cháu của Chương Nghiêu Đông, nhân vật phiền toái này tốt hơn hết là nên tránh xa, nếu gặp phải nhất định dễ phát sinh xung đột.
Nhưng, bây giờ đã nhận được sự đề cử của Tần Liên Thành rồi thì hắn phải đi hỏi thăm chuyện ngày hôm nay đã phát sinh ở trung tâm bệnh viện thôi. Lúc này ông ta mới chú ý đến Trần Thái Trung, bây giờ mới ngạc nhiên phát hiện ra công ty có thể đầu tư ở Phượng Hoàng hay không, đầu tư ở đâu không biết chừng đều phải dựa vào Tiểu Trần này, ngay cả Chương Nghiêu Đông cũng kỳ vọng rất cao đối với cậu ta.
Chủ tịch Hạng cảm thấy, mối quan hệ của mình và Trần Thái Trung đã tốt hơn nhiều nhưng đối với tên tiểu tử xuất thân từ quận Hoành Sơn này, ông ta vẫn có vài phần nắm chắc phần thắng, ông ta nghĩ bằng sự thuyết phục của mình nhất định sẽ giành được sự đầu tư trợ giúp cho quận.
Vì thế, ông ta đã đến nhà khách Phượng Hoàng để đợi Trần Thái Trung.
Dĩ nhiên, nếu như có thể mượn cơ hội này để tiếp xúc với Thụy Viễn thì quá tốt. Ông ta tin rằng, với những lí luận kiên định và cách làm việc linh hoạt của mình có thể sẽ làm cho Tiểu Trần hoặc người trẻ tuổi của bên đầu tư cảm động. Nhưng giao trọng trách nặng như vậy cho thanh niên cũng không phải là chuyện tốt.
Không ngờ được, thái độ của Trần Thái Trung lại không tốt như vậy. Đợi mãi cuối cùng mới đến, lúc hắn đến ngược lại còn nổi nóng nói chuyện kỳ quái. Hạng Đại Thông vẫn chưa bắt đầu nói chủ đề chính mà thì câu nói ấy liền bị mắc nghẹn, ông ta không ngay người ra mới là lạ.
Ông ta cau mày suy nghĩ rất lâu “Mình cuối cùng thì đã trêu chọc hắn chỗ nào?”, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, theo lý mà nói tên Tiểu Trần này trước kia tính khí đâu có nóng như vậy.
Cuối cùng, Hạng Đại Thông vẫn kịp phản ứng lại, thiết nghĩ không chừng lúc ấy bản thân mình xin tiên phong đi tiếp đoàn khảo sát thì cái vị trí kia cùng với vị trí của Trần Thái Trung bây giờ dường như có trùng hợp rồi. Bởi vì bị sự phát triển của người này ảnh hưởng mới dẫn đến ghi hận trong lòng.
Nghĩ đến điều đó, ông ta không khỏi lắc đầu cười khổ: người trẻ tuổi quả nhiên là làm việc không tốt, nếu anh có thể thuyết phục được Thụy Viễn, vậy tôi có thể đi được rồi. Nhưng anh có dám bảo đảm hoàn thành được công việc này hay không? Điều này thực khó có thể xảy ra!
Nếu đã không thể cam đoan bảo đảm được, người này lại còn gắt gao giữ chặt vị trí như thế, người thanh niên tuổi còn trẻ này, dã tâm cũng quá lớn thì phải? Trong lúc nhất thời, Chủ tịch Hạng đã nghĩ đến câu tục ngữ: “giữ như mèo giữ cứt”
Hạng Đại Thông là cán bộ nho nhã kiểu học giả, biết tu thân dưỡng tính, nhưng điều đó cũng không nói lên việc ông ta không biết phẫn nộ, đứng trong đại sảnh của nhà khách sạn tức giận hồi lâu, ông ta đã lấy lại tinh thần. Khi nào có cơ hội nói chuyện nhất định phải dạy dỗ giáo dục cho thằng nhãi kia biết phải làm người như thế nào mới được!
Chủ tịch Hạng trong khi làm việc luôn luôn tuân theo quan niệm này: Việc quan trọng nhất là chuyện đối nhân xử thế.
Cho nên,suy xét kỹ một chút, Chủ tịch trong cơn phẫn nộ liền quyết định, trực tiếp đi tìm Thụy Viễn để nói chuyện. Hạng mỗ tôi đường đường là Chủ tịch quận, muốn tiếp nhà đầu tư, điều này cũng trái với chính sách sao?
Chủ tịch Hạng phải trình thẻ công tác mới lấy được số phòng từ cô lễ tân. Nhưng không ngờ rằng, khi ông ấy vừa nghe được thông tin số phòng của Thụy Viễn ở quầy phục vụ, còn chưa kịp tiến vào thang máy thì đã nhận được điện thoại của Bí thư thành ủy Chương Nghiêu Đông:
Hạng Đại Thông nhất thời lại một trận ngây dại, cái tên tiểu tử Trần Thái Trung này, hắn cũng quá nhanh rồi? Đang chơi trò quái gì thế?
Nhưng có thể ông ấy đã không nghĩ đến, đó là nhân viên tiếp tân tại quầy phục vụ đã sớm được thông báo, đối với những hành động của đoàn khảo sát và những người có ý đồ muốn tiếp cận với họ thì phải duy trì cảnh giác, có điều gì bất thường thì phải báo cáo lập tức.
Nhà khách Phượng Hoàng là tài sản của văn phòng Cục Hành chính, những nhân viên ở đây đều đã được huấn luyện qua, Chủ tịch hỏi số phòng thì nhân viên tiếp tân không dám không báo, chỉ có điều cũng báo cáo với cấp trên mà thôi.
Hạng Đại Thông cũng cũng rất thản nhiên từa nhận điều này:
Nhưng điểm mấu chốt, ông ta cũng không dám nói là chính mình đi lôi kéo nhà đầu tư. Cùng là cán bộ cấp quận, trong hai huyện bảy quận ở thành phố Phượng Hoàng, Hạng Đại Thông là xếp hạng sau hai Chủ tịch quận Văn Miếu và Thanh Hồ, còn cùng chức vị với ông ta còn có hai chủ tịch quận nữa.
Lời nói gây bất lợi cho đoàn kết, có thể không nói, thì tốt nhất là không nói!
Chương Nghiêu Đông nén giận thở dài nói: Anh có phải muốn tìm thêm phiền toái hay không đây? Nếu như là người khác thì ông ta đã trực tiếp mắng thẳng rồi, nhưng dù sao Chủ tịch Hạng người này ngày thường cũng có chút thanh danh vì thế ông ta không thể không kìm nén mà nuốt vào những lời thô tục.
Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí của Bí thư Chương dường như rất nghiêm khắc.
Hạng Đại Thông lại một lần nữa trợn mắt sửng sốt, Trần Thái Trung người này, sao có thể khiến cho Bí thư Chương coi trọng như vậy chứ? Chẳng lẽ nói...Phía sau tên tiểu Trần đó, còn có nhân vật lớn nữa sao?
Đối với sự phân phó của người đứng đầu, Chủ tịch quận Hạng tự nhiên chỉ có thể phục tùng tuân mệnh mà thôi, chỉ có điều, sau cuộc điện thoại này, ông ta không thể không thay đổi một ít ý nghĩ.
Haiz, tương lai có cơ hội, trong thời điểm giáo dục tên Trần Thái Trung này mình còn phải chú ý các phương thức phương pháp nữa, người trẻ tuổi khó có được sự nhiệt tình trong công tác, là lãnh đạo của Trần Thái Trung mình cũng không thể quá đả kích tính tích cực của người trẻ tuổi đó được.
Tên tiểu Trần, thực chất bên trong vẫn là người tốt, người trẻ tuổi tâm chí lớn muốn vươn cao thì có điều gì đáng khiển trách nặng nề đâu? Mình này bản thân đã là một lão già đầu rồi còn muốn vươn tới đâu nữa đây?
Trần Thái Trung cũng không biết trong 10 phút ngắn ngủi nói chuyện cùng Hạng Đại Thông, đã trải qua những khúc chiết như thế nào, hắn mới đi đến bãi đỗ xe nhà khách Phượng Hoàng thì di động liền vang.
Người gọi điện đến chính là Trương Khai Phong:
Trước kia tôi cảm thấy tôi và Trương Thích Cổ có điểm hơi giống, như thế nào hiện tại cảm thấy ngày càng có …………….? Trần Thái Trung thở dài, xem thái độ những người này, đây cũng coi như là bản sao của "Phạm Tiến Trung Cử" đi?
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng, hắn không có biện pháp nghiêm túc, thật sự không có biện pháp, nếu nghiêm túc, thật sự đắc tội nhiều người lắm, văn chương trước đây đã từng nói, không sợ đắc tội với một người chỉ sợ đắc tội với một đám người nên trong tâm lý hắn có chút chướng ngại.
Hơn nữa, bất kể thế nào Trương Khai Phong cũng được coi là người của Đoàn Vệ Hoa, cho dù không nể mặt Chủ tịch thành phố , thì cũng phải nể mặt Dương Thiến Thiến con gái nuôi của chủ tịch thành phố chứ.
Trần Thái Trung kỳ thật rất muốn nói là: sao mẹ anh vẫn chưa chết? Nếu đã chết, phỏng chừng hiện tại anh không quấy rầy tôi rồi?
Bên kia điện thoại Trương Khai Phong thở dài thật sâu giải thích trầm trọng giải thích :
Nói xong, anh ta lại chuyển đề tài:
Kim Kelly? Trần Thái Trung sao có thể đi giúp đỡ đối thủ cạnh tranh là Ảo Mộng Thành đây ? Hơn nữa, hắn đối với tiểu thư căn bản không có gì hứng thú lắm, hiện tại hắn nhiều bạn gái như vậy, hương vị nào cũng có rồi.
Thực không đi , Chủ tịch quận Khai Phong ...
Ta nói này Thái Trung, sao cậu lại cố chấp như thế?
Trương Khai Phong tỏ ra khó chịu:
Ôi, cái người này... Thật là tránh không khỏi, Trần Thái Trungcó chút khó xử , sớm biết có lúc thế này, lần trước anh ta đề cập tôi đã từ chối rồi, bạn bè cũng không muốn lĩnh tình của anh đâu.
Hắn đang nghĩ muốn lấy cớ để cự tuyệt, di động lại truyền đến âm thanh "tút tút". Điện thoại di động của hắn có chức năng giữ cuộc gọi, đây là tín hiệu báo có điện thoại khác gọi đến.
Bắt máy, liếc mắt xem số, Trần Thái Trung nhanh chóng đưa điện thoại di động lên nghe:
Ha hả, Chủ tịch quận Trương nói như vậy, tôi còn lần nữa chính là phụ lòng tốt của anh, như vậy đi, nửa giờ nữa, vẫn là Ảo Mộng Thành được không?
Vậy mới đúng chứ, ha ha
Trương Khai Phong cười sang sảng: