Tư Đồ Lương Ngọc lắc lắc tay, lập tức quệt ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trái, nhìn Sở Hoan, hỏi:
Sở Hoan nghe vậy nhíu mày, thầm nghĩ Bùi Tích trị quân vô cùng nghiêm khắc, ngay từ ngày đầu kiến quân đã định ra rất nhiều quân pháp, còn lệnh cho mỗi binh sĩ đều phải nắm nằm lòng. Cố nói có người dưới trướng Bùi Tích trêu ghẹo dân nữ, làm hại tính mạng người khác, thực tình Sở Hoan không tin lắm. Nhưng thấy thần sắc nghiêm trọng của Tư Đồ Lương Ngọc, lời nói chắc nịch, hắn lại không thể không tin.
Lúc này, từ sau lưng, một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, tầm tuổi như Sở Hoan, tay cầm một cây côn gỗ bước lên, trợn mắt với hắn, lạnh giọng nói:
Gã vung côn muốn xông lên, lại bị Tư Đồ Lương Ngọc túm lại, trầm giọng nói:
Tiếng vó ngựa vang lên xa xa, đoàn người Kỳ Hồng đã đuổi kịp, tung người xuống ngựa, thấy một đám dân chúng đang tụ tập trước cửa doanh, nhíu mày, tay đè chuôi đao, tiến lên cung kính chào:
Tư Đồ Lương Ngọc nghe vậy, hừ lạnh một tiếng:
Quả nhiên là người chịu trách nhiệm!
Lớn mật. Đây là Tổng đốc đại nhân, ai dám hỗn xược!
Kỳ Hồng quát lên.
Sở Hoan khoát tay trầm giọng nói:
Bùi tiên sinh không ở đây, hiện giờ quân doanh do ai chịu trách nhiệm?
Bẩm đại nhân, trước khi rời đi, Bùi tiên sinh đã thu xếp thỏa đáng. Bốn doanh Phong Lâm Hỏa Sơn, hai doanh Phong Lâm ở lại trong doanh huấn luyện đao pháp, hai doanh Hỏa Sơn ra ngoài rèn luyện hành quân nặng.
Dương Lão Bát lập tức báo:
Sở Hoan khẽ gật đầu, không hỏi nhiều nữa, sải bước tới trước doanh. Thấy bọn binh sĩ vẫn chỉa thương về phía trước, Kỳ Hồng lạnh lùng:
Trong số binh sĩ có không ít người là từ quân cận vệ được biên chế vào, cũng biết Sở Hoan, đã sớm có hai người tiến lên mở cửa doanh. Sở Hoan quét qua các binh sĩ một cái, trầm giọng hỏi:
Đã biết rõ vị trước mắt này là Tổng đốc đại nhân, còn ai dám cãi lời, tất cả lập tức thu hương. Sở Hoan quay đầu lại hỏi Tư Đồ Lương Ngọc cách đó không xa:
Ngươi biết hung thủ?
Đương nhiên biết.
Tốt. Binh doanh trọng địa, nếu tất cả đều vào sẽ rất bất tiện. Tư Đồ Lương Ngọc, ngươi và người nhà nạn nhân đi vào, có dám không?
Tư Đồ Lương Ngọc lạnh lùng cười, không nói hai lời bước vào cửa doanh:
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, ra lệnh:
Lập tức có binh sĩ đi truyền lệnh Tổng đốc. Chỉ một lát sau, mấy tướng lãnh mặc giáp đã chạy tới, Thống lĩnh bốn doanh này là do Bùi Tích chọn lựa người có tài trong số các võ sĩ cận vệ, trong khi huấn luyện, tạm thời do bọn họ thống lĩnh mỗi doanh.
Bốn Thống lĩnh đồng thanh chào. Sở Hoan lạnh giọng hỏi:
Có hai người đứng dậy, bước lên hai bước. Sở Hoan hỏi:
Có dân chúng kêu oan ngoài doanh trại, các ngươi có nghe thấy không?
Ty chức có nghe.
Hai người đồng thanh đáp.
Vậy vì sao lại ngoảnh mặt làm ngơ?
Bẩm đại nhân, biết được chuyện này, chúng ty chức lập tức triệu tập binh sĩ trong doanh, hỏi xem ai dám cả gan làm loạn. Nhưng không ai nhận.
Thống lĩnh doanh chữ Sơn đáp:
Sở Hoan khẽ vuốt cằm., phương pháp xử lý của hai người này cũng không hợp lý. Hắn phân phó:
Hắn hỏi Tư Đồ Lương Ngọc:
Trên giáo trường quân doanh, binh sĩ hai doanh Hỏa Sơn đã bày trận xong xuôi. Sở Hoan thấy bọn họ xếp hàng ngay ngắn, thân hình thẳng tắp, cho dù tâm tình không tốt cũng thầm khen ngợi, thầm nghĩ, Bùi tích trị quân quả nhiên phi phàm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, các tân binh này đã ra hình ra dạng rồi đây.
Đối mặt với tướng sĩ hai doanh Hỏa Sơn, hắn quét mắt một lượt, hỏi:
Đến đủ hết chưa?
Tất cả đều đã đến đủ, không thiếu một ai.
Khẽ gật đầu, hắn vẫy tay ý gọi Tư Đồ Lương Ngọc và người nhà nạn nhân lại, nói:
Tư Đồ Lương Ngọc cười lạnh:
Ta nhận ra rồi.
A? Là ai?
Tư Đồ Lương Ngọc đưa tay chỉ:
Thống lĩnh doanh chữ Sơn hơi biến sắc, cũng lạnh lùng nói:
Gã da đen vừa thấy Tư Đồ Lương Ngọc đã biến sắc, Thống lĩnh doanh chữ Sơn vừa quát lên một tiếng chói tai, y cũng chỉ có thể kiên trì bước ra. Tư Đồ Lương Ngọc lại nói:
Tổng cộng có ba kẻ thủ ác. Y là kẻ dẫn đầu.
Còn hai kẻ nữa. Là ai? Lăn ra đây!
Sở Hoan lạnh lùng hỏi.
Rất nhanh, từ trong hàng, hai người bước ra, đều cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Thống lĩnh doanh chữ Sơn xanh mặt chắp tay với Sở Hoan:
Sở Hoan cũng không nói nhiều, quay sang hỏi Tư Đồ Lương Ngọc:
Tư Đồ Lương Ngọc gân cổ lớn tiếng kể tội:
Khi ba tên này vào thôn chúng ta, đàn ông trong thôn đều đi làm đồng cả, trong thôn không có mấy người. Ba người này vào thôn tìm nước uống, vào nhà lão Trịnh, ta vốn nghĩ rằng bọn họ chỉ xin nước, lại là quan binh, sẽ không làm xằng làm bậy… Ai ngờ, rất nhanh ta chợt nghe có tiếng kêu từ trong phòng đó vang lên, biết chuyện không ổn bèn chạy tới xem, thì thấy ba kẻ này đang kéo con dâu lão Trịnh…
Cha ta bệnh nặng nằm trên giường, nghe có tiếng động bèn đi ra xem, thấy ba người bọn chúng đang dở trò với con dâu bèn cự cãi với chúng, lại bị chúng đẩy ngã. Cha ta bệnh nặng, làm sao chống lại được lực đẩy của chúng, nên ngã xuống đấy.
Thanh niên vừa rồi suýt ra tay với Sở Hoan tiếp lời.
Tư Đồ Lương Ngọc gật đầu:
Mắt người thanh niên kia đỏ lên:
Sở Hoan hỏi:
Ngươi tên gì?
Trịnh Tiểu Hàm!
Được. Bản đốc sẽ trả lại công bằng cho ngươi.
Sở Hoan hỏi ba người Đặng Quốc Trung:
Thân thể ba người Đặng Quốc Trung khẽ run lên, nhìn nhau, y cắn răng một cái:
Y chỉ vào Tư Đồ Lương Ngọc:
Đặng Quốc Trung nói vậy, hai người kia đều ngẩng đầu phụ họa:
Chính là như vậy. Là bọn họ đòi tiền nước không cho chúng ty chức đi, cho nên mới xô xát.
Ngươi… các ngươi nói bậy!
Hai mắt Trịnh Tiểu Hàm đỏ hoe như muốn ăn thịt người:
Đúng lúc này, nghe có tiếng động cách đó không xa, Sở Hoan quay đầu lại, chỉ thấy một người đang khập khiễng từ xa tiến lại, sau lưng vài binh sĩ đi theo. Đằng sau binh sĩ là một đoàn dân chúng. Chính là Bùi Tích nhận được tin vội quay về.
Sắc mặt Bùi Tích cực kỳ không tốt, vừa thấy Sở Hoan bèn lại gần. Sở Hoan lên tiếng:
Y gật đầu, Sở Hoan kể lại đại khái đầu đuôi một lần. Bùi Tích quay sang hành lễ thật sâu với Trịnh Tiểu Hàm, lại chắp tay với Tư Đồ Lương Ngọc, cuối cùng thi lễ với đám dân chúng.
Lập tức xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Đặng Quốc Trung vội vàng kêu oan:
Bùi Tích lườm bọn họ một cái, trào phúng hỏi:
Sở Hoan thở dài, hỏi:
Bùi tiên sinh, theo quân pháp, nên xử trí ba người này thế nào?
Nên chém!
Sở Hoan phất tay:
Vậy thì lôi xuống chém đầu!
Đại nhân, chúng ta oan uổng!
Ba người kia cùng gào lên, Thống lĩnh doanh chữ Sơn phất tay để cho người bắt ba người đso lại. Cả ba thấy thế, tự biết khó thoát khỏi cái chết, đầu tiên là Đặng Quốc Trung quay đầu chạy về hướng cửa doanh, mấy võ sĩ cận vệ của Kỳ Hồng đã ngăn lại. Đặng Quốc Trung vừa chạy tới, Kỳ Hồng nâng một chân đạp y ngã lăn xuống đất, mấy binh sĩ đằng sau tiến lên đè ba người họ lại.
Bùi Tích lạnh lùng ra lệnh:
Ba người Đặng Quốc Trung bị kéo xuống, lập tức hành hình. Thống lĩnh sơn chữ Doanh cũng cam nguyện bị phạt. Mấy trăm tướng sĩ thấy cảnh này đều kinh hãi. Trong số này, phần lớn là tiểu binh, đây là lần đầu thấy hạ lệnh giết binh sĩ, vậy mới biết người thọt này quả nhiên cực kỳ lợi hại. Ngay cả Thống lĩnh doanh chữ Sơn quản thúc không nghiêm cũng bị bãi quan miễn chức, thậm chí chịu thêm trượng phạt.