Sở Hoan ngẩn ra, Tố Nương liền nói:
Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới, hôm qua ở hiệu vải, Sở Hoan đơn giản lấy ra mấy chục lạng bạc, đó cũng không phải một số lượng nhỏ, đối với Tố Nương quen sống khổ cực mà nói, đó có thể nói là một khoản lớn.
Tố Nương không thể tưởng tượng sao Sở Hoan lại có nhiều bạc như vậy, nàng chỉ nghĩ rằng Sở Hoan làm một số chuyện xấu sau lưng.
Sở Hoan mỉm cười, nói:
Hắn lập tức nghiêm nghị nói:
Hắn nhét bạc vào tay Tố Nương, cũng không nói nhiều.
...
...
Trong Tô phủ, lúc này đèn đuốc sáng trưng, hôm nay có khách tới phủ, chính đường Tô phủ đã bày tiệc rượu, quản gia Tô phủ đang tiếp khách.
Trên bàn ăn, chỉ có ba người ngồi. Tô bá lại cười nói:
Đối diện Tô bá, một nam tử khoảng ba mười đang ngồi, một thân áo gấm, sắc mặt hơi không hài lòng, cũng không nâng chén rượu, chỉ nhíu mày nói:
Tô quản gia, ta thấy hơi không thích hợp.
Thiếu đông gia chỉ giáo cho?
Nam tử này tựa vào ghế, nhìn xung quanh, trên bàn rượu này ngoại trừ Tô bá và gã, còn một người đàn ông trung niên thân mặc áo bào đen, đầu mày có một vết sẹo, vẻ mặt rất lạnh nhạt, cứng ngắc giống như đá hoa cương, chỉ tự mình uống rượu, cũng không gò bó, nghe được nam tử áo gấm nói:
Tô bá vội cười bồi nói:
Nam tử áo gấm này, đúng là Thiếu đông gia Lục gia phủ Thái Nguyên Lục Thế Huân.
Lục Thế Huân như cười như không nói:
Gã đứng dậy nói với nam tử áo đen bên người:
Tô bá vội đứng dậy nói:
Lục Thế Huân thản nhiên nói:
Gã phẩy tay một cái, liền muốn rời khỏi, lại nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên:
Trong tiếng nói, Tô Lâm Lang đã bước ra từ phòng bên.
Nàng một thân áo lông màu trắng, dáng người thướt tha, dung mạo kiều diễm lại thành thục, dáng đi như mây trôi, khí chất thanh tao lịch sự, trên mặt mang theo nụ cười.
Lục Thế Huân nhìn qua, thấy được bộ dáng Lâm Lang, trong nhất thời giật mình, há miệng thở dốc, lại nói không ra lời.
Lâm Lang tiến đến đây, duyên dáng thi lễ, lại cười nói:
Lục Thế Huân nhìn Lâm Lang tươi cười, trong lòng rung động, cố gắng bình tĩnh lại, chắp tay cười nói:
Gã tự cho là hài hước, còn có thái độ đúng mực kéo một chiếc ghế ra, cười nói:
Lâm Lang hơi do dự, tươi cười trên mặt không giảm, cuối cùng duyên dáng ngồi xuống.
Lúc này Lục Thế Huân mới ngồi xuống, cười nói:
Thế muội lo liệu gia nghiệp lớn như thế, thật sự là vất vả, ngày thường vẫn phải chú ý thân thể nhiều hơn mới đúng.
Đa tạ thế huynh quan tâm.
Lâm Lang nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói:
Lục Thế Huân xua tay nói:
Lâm Lang mặt không đổi sắc, thản nhiên cười nói:
Lục Thế Huân cười ha ha, đôi mắt gã từ đầu tới cuối không rời khỏi mặt Lâm Lang, nhìn như vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng từ sâu trong đôi mắt, lại tràn đầy vẻ nóng bỏng, ngẫu nhiễn ánh mắt xẹt qua bộ ngực sữa của Lâm Lang, ung dung thản nhiên.
Lục Thế Huân nghiêm mặt nói:
Trên mặt gã lập tức lộ ra vẻ đắc ý, cười tủm tỉm nói:
Lâm Lang nghiêm nghị nói:
Lục Thế Huân cười ha ha nói:
Gã lập tức nâng chén rượu lên, cùng uống một chén với Lâm Lang, thấy bộ dáng che tay áo uống rượu cực kỳ động lòng người của Lâm Lang, qua một chén, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn kia liền ửng đỏ một hồi, dưới ngọn đèn, quả nhiên đẹp không sao tả xiết.
Hầu kết của Lục Thế Huân giật giật, buông chén rượu xuống, nói:
Lâm Lang hơi gõ trán:
Lục Thế Huân gật đầu nói:
Mày liễu của Lâm Lang nhíu lại, nhưng vẫn cười vô cùng tao nhã, hỏi:
Thế huynh chỉ giáo cho?
Thế muội tới Thái Nguyên cầu lương, gia phụ đã nói qua, nhất định bên này có người cố ý ép buộc thế muội. Tô thế bá mất, hiện giờ chỉ có thế muội chống đỡ gia nghiệp lớn này, quả thực không dễ, Lục gia chúng ta nhất định toàn lực tương trợ.
Lục Thế Huân thản nhiên đem ghế dựa nhích lại gần Lâm Lang, ghé sát lại vài phần, gã đã ngửi được mùi hương cơ thể thiếu phụ phát ra trên người Lâm Lang, thấm vào ruột gan, khiến tâm thần gã nhộn nhạo, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
Lâm Lang vẫn thản nhiên cười nói:
Thế huynh nói đúng.
Cũng may tộc thúc làm quan ở kinh thành, có vài phần mặt mũi, lần này ta lợi dụng cơ hội này mở tiệc chiêu đãi vài vị quan viên.
Lục Thế Huân nói:
Lâm Lang hơi do dự.
Lục Thế Huân không đợi Lâm Lang nói chuyện, đã nói:
Lâm Lang than nhẹ một tiếng, nói:
Lục Thế Huân cũng đã duối tay ra dưới bàn, dường như muốn an ủi Lâm Lang, nhẹ nhàng chụp lên tay Lâm Lang. Lâm Lang nhất thời không đề phòng, khi tay Lục Thế Huân chạm tới nàng, nàng mới giống như con thỏ chấn kinh, thân thể run lên, vội vàng rụt tay về.
Tùy tùng Tiêu Thần áo đen bên người Lục Thế Huân bình tĩnh tự nhiên, Bố bá hơi nhíu mày, Lục Thế Huân đã cười ní:
Gã nói bình tĩnh tự nhiên, dường như thật sự không có tâm tư khác.
Lâm Lang đúng dậy, miễn cưỡng cười nói:
Nàng nói với Tô bá:
Lục Thế Huân lại đứng dậy xua tay nói:
Khi nói chuyện, ánh mắt gã lại xẹt qua ngực Lâm Lang.
Lâm Lang tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng trên mặt lại rùng cả mình, mới rồi Lục Thế Huân cả gan làm loạn, khiến nàng sinh ra phản cảm rất lớn.
Lục Thế Huân này ăn chơi trác táng nổi danh ở phủ Thái Nguyên, khách quen trong bụi hoa, người quen hạng phấn son, chút thủ đoạn tán tỉnh ấy với gã mà nói đơn giản giống như ăn cơm, không kiêng nể gì, căn bản không để ở trong lòng.
Lâm Lang do dự một chút, Lục Thế Huân đã nói với Tô bá:
Tô bá nhìn về phía Lâm Lang, Lâm Lang hơi trầm ngâm, cuối cùng gật đầu.
Lục Thế Huân thấy Lâm Lang đáp ứng, trong lòng vui mừng, lấy một chiếc hộp từ trong lòng ra, đúng là phỉ thúy thượng đẳng chế thành, gã một tay nâng chiếc hộp phỉ thúy tiến đến, cười nói:
Gã mở hộp phỉ thúy ra, ánh sáng chợt hiện, bên trong hộp phỉ thúy này, dĩ nhiên đặt một viên dạ minh châu.
Lục Thế Huân hai tay đưua qua, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Lang.
Lâm Lang lập tức lắc đầu nói:
Lục Thế Huân cười ha ha nói:
Gã đi tới phía trước đưa qua:
Lâm Lang vẻ mặt nghiêm nghị, nói như đinh đóng cột:
Nàng duyên dáng thi lễ:
Nàng dĩ nhiên không liếc Lục Thế Huân một cái, xoay người liền đi.
Trong mắt Lục Thế Huân xẹt qua một tia tức giận, nhưng nhìn bóng dáng yểu điệu của Lâm Lang, nhìn mông đẹp đong đưa như cây liễu trong gió, ánh mắt chậm rãi nheo lại.