Phía đông xuất hiện vô số đuốc lửa, ánh lửa sáng như ban ngày, mặt đất đang rung chuyển. Hồ Tông Mậu có thể trông thấy rõ ràng, quân Sở đang nhanh chóng tiến về phía thành Hạ Châu, khí thế nghiêng trời lệch đất.
Tay chân Hồ Tông Mậu lạnh như băng, lúc này trong đầu y đã trống rỗng.
Cửa thành bị lấp kín, đại quân đánh đến nơi, địch nhiều ta ít, Hồ Tông Mậu vốn không phải là tướng giỏi về chiến đấu chính diện, lúc này y đã bó tay hết cách. Một trận gió thổi qua, Hồ Tông Mậu rùng mình một cái.
Hai quân đánh nhau, bên nào mạnh thì bên đó thắng. Phản quân đang chém giết ở cửa thành đã nghe thấy tiếng hò hét truyền tới từ phía đông. Cửa thành máu nhuộm khắp nơi. Bọn họ nghe ngoài thành có người hô:
Sĩ khí binh sĩ trong thành đã xuống thấp đến cực điểm. Trong số binh thủ thành vốn xen lẫn rất nhiều dân binh, họ bị đám hiệu tướng coi như pháo hôi, xua ra chắn cửa. Nhìn thấy phía cửa thành tiếng kêu rên không ngớt, máu chảy thành sông, dân binh liền hồn bay phách tán. Vừa nghe ngoài thành nói chỉ giết kẻ cầm đầu, rất nhiều dân binh không hề do dự, quay lưng bỏ chạy. Mấy tên hiệu tướng thấy dân binh lùi lại bèn vung đao chém, chém chết mấy người, dân binh trở nên giận dữ, hét:
Lại có người vung đao chém tên hiệu tướng kia, hiệu tướng vốn không có mấy tên, dân binh xông lên, trong nháy mắt, mấy tên hiệu tướng đều bị dân binh chém chết.
Binh sĩ doanh chữ Tốn vốn đang đang liều chết chống cự, nghe bạo động phía sau, có người đã nhìn thấy dân binh chém giết hiệu tướng.
Trong thành đã loạn cả một đoàn, còn ai muốn chiến đấu gì nữa. Đám binh sĩ ở phía sau vốn đang chuẩn bị xông lên giữ thành, liền không do dự nữa, xoay người bỏ chạy. Phía trong cửa thành chen chúc mấy trăm tướng sĩ phản quân, chỉ trong nháy mắt, lập tức chạy tứ tán hết.
Quân Sở thấy thế, đồng thanh hét to, như nước lũ vọt vào trong thành, hoàn toàn khống chế cửa chính thành Hạ Châu.
Kỵ binh quân Sở và tám trăm cấm vệ quân đánh qua cửa thành, cũng không vội vào trong, mà chỉ trấn giữ cửa thành. Chủ lực của quân Sở từ phía đông rất nhanh đã di chuyển đến dưới cửa thành, thấy cửa thành bị khống chế, lập tức tràn vào trong thành như nước lũ.
Quân thủ thành không còn ý chí chiến đấu, chạy thục mạng khắp nơi, một đội kỵ binh xông vào trong thành, hô lớn:
Quân thủ thành vốn đang chạy trốn tứ phía, lúc này liền vứt bỏ vũ khí trong tay, quỳ rạp xuống đất, rối rít kêu lên:
Một đội quân Sở đã từ chân tường đánh lên đến đầu tường. Binh sĩ trên đầu tường thấy quân Sở đông đúc, biết rõ ngoan cố chống cự chính là tự tìm đường chết, nhao nhao bỏ vũ khí đầu hàng.
Ngược lại, một đám người vẫn chống cự đến cùng, chính là đám tướng lĩnh của Hồ Tông Mậu, cuối cùng từng người bị giết chết. Hà Khôi là văn nhân, nhìn thấy quân Sở đánh đến đầu tường, cũng nhặt một cây đại đao dưới đất, chuẩn bị nghênh đón. Y liền bị một võ sĩ cận vệ xông lên đầu thành đá một cước vào ngực, bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu. Võ sĩ cận vệ tiến lên, vung đại đao muốn chém, lại nghe sau lưng có giọng nói truyền lại:
Võ sĩ cận vệ quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng Ngọc Đàm mặc trường bào không biết đã leo lên đầu tường từ lúc nào, lập tức không dám xuống tay. Vài hộ vệ hộ tống Hoàng Ngọc Đàm đi đến, Hoàng Ngọc Đàm nhìn Hà Khôi nằm trên mặt đất, khóe miệng còn dấu máu, thở dài:
Hà Khôi đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng cười, nói:
Y nhấc tay, giơ một ngón tay cái hướng về Hoàng Ngọc Đàm:
Hoàng Ngọc Đàm nhìn thẳng Hà Khôi, lắc đầu nói:
Hà Khôi thở dài một tiếng, nói:
Hoàng Ngọc Đàm liếc nhìn chung quanh, nhíu mày, hỏi:
Một hiệu tướng đã đầu hàng thận trọng nói:
Hoàng Ngọc Đàm thở dài:
Hà Khôi, xem ra ông quả thật đã nhìn lầm người. Người mà ông hết lòng trung thành, khi đại nạn giáng xuống lại là loại tham sống sợ chết... !
Ngươi sai rồi.
Hà Khôi chống tay xuống đất, miễn cưỡng đứng dậy, lắc đầu nói:
Hoàng Ngọc Đàm nhíu mày, đang muốn nói, lại nghe sau lưng có tiếng bước chân, rồi một giọng nói sang sảng vang lên:
Hoàng Ngọc Đàm quay lại, nhìn thấy một người thân mặc khôi giáp, được một đám người hộ tống, đang đi về phía bên này. Chiến giáp của người kia tỏa ra ánh đen lấp loáng, chiến khôi trên đầu giống như đầu sói, tư thế hiên ngang, uy phong lẫm lẫm, chính là tổng đốc Tây Quan - Sở Hoan.
Sở Hoan nở nụ cười điềm đạm, trông thấy Hoàng Ngọc Đàm, liền bước tới, chắp tay cười nói:
Hoàng Ngọc Đàm chắp tay cười nói:
Sở đốc nhằm vào chỗ yếu, dụ địch ra thành, chỉ một trận là thắng lợi, thật khiến người ta khâm phục.
Tiên sinh quá khen.
Sở Hoan cười ha ha một tiếng, cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt lạnh lùng bắn tới. Hắn quay đầu qua, liền thấy một gã văn nhân đang trợn mắt nhìn mình. Sở Hoan nhíu mày, dò xét đối phương một phen, hai con ngươi phát lạnh, lấp lánh sắc bén, lạnh lùng nói:
Hà Khôi nhổ một ngụm, nổi giận mắng:
Chẳng qua là một con chó của triều đình, ta vì sao phải quỳ ngươi?
Bản đốc tận trung với triều đình, bình định phản loạn. Hôm nay ngươi đã là tù binh, bản đốc dùng một đầu ngón tay liền có thể lấy mạng ngươi, ngươi còn dám ở đây vu oan bản đốc?
Sở Hoan cười lạnh nói:
Hà Khôi vươn cổ nói:
Mọi người bên cạnh Sở Hoan nghe Hà Khôi nói như vậy, đều trợn mắt nhìn y, có người còn nắm chặt đao, chỉ đợi Sở Hoan ra lệnh một tiếng, liền bước lên chém chết.
Sở Hoan nhìn thẳng Hà Khôi một lát, cuối cùng thản nhiên nói:
Lời vừa nói ra, mọi người bên cạnh Sở Hoan đều giật mình, thầm nghĩ đã đến nước này, Hà Khôi còn dám nói lời ngông cuồng, không giết thật không thỏa cơn tức.
Hoàng Ngọc Đàm nhíu mày, đang muốn lên tiếng, Sở Hoan dường như biết rõ Hoàng Ngọc Đàm muốn nói gì, lắc đầu. Hoàng Ngọc Đàm thấy Sở Hoan như vậy, cũng không nói gì nữa. Từ phía sau Sở Hoan, vài tên thuộc hạ chạy đến, muốn kéo Hà Khôi xuống bêu đầu, Hà Khôi đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh ô chắn tên, chỉ vào Sở Hoan mà nói:
Y dùng hết sức, leo qua ô chắn tên, muốn nhảy xuống dưới tường thành.
Cứ tưởng Hà Khôi sắp trở thành một đống thịt nát dưới chân thành, nhưng mọi người chợt cảm thấy hoa mắt, một bóng người xẹt ngang, nhanh như quỷ mị. Hà Khôi đã nhảy xuống thành, lại cảm thấy đầu vai mình bị siết chặt, còn chưa kịp phản ứng, thân người đã không rơi xuống nữa, mà lại bay ngược lên, đúng là từ ngoài tường thành bị kéo trở lên đầu tường.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, Hà Khôi vừa tìm được đường sống trong chỗ chết cũng ngây ra như phỗng, lúc này y đã nhìn rõ ràng, người cứu mình, chính là Sở Hoan.
Dù là thuộc hạ của Sở Hoan, hay là phản quân đã đầu hàng, đều nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ còn không nhìn rõ Sở Hoan làm sao cứu người. Tốc độ của Sở Hoan đúng là không thể tưởng tượng, lúc này mọi người mới biết, vị tổng đốc trẻ tuổi trước mắt này, võ công của hắn, đúng là khiến người ta kinh hãi, ít nhất trong mắt đám quan binh bình thường, đã là không tưởng tượng nổi.
Hà Khôi rất nhanh liền khôi phục tinh thần, cả giận nói:
Ngươi... Vì sao phải cứu ta?
Người không sợ chết càng ngày càng ít...
Sở Hoan thở dài:
Hà Khôi trong nhất thời nhìn không thấu người trẻ tuổi trước mắt này, cau mày nói:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Hắn nhìn Hoàng Ngọc Đàm nói:
Rồi quay đầu lại hỏi những người chung quanh:
Ánh mắt mọi người nhất thời đều hướng về một người. Người kia khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên người vết máu loang lổ, đầu vai rõ ràng là bị chém một đao, miệng vết thương còn chưa được xử lý, máu tươi vẫn đang chảy ra ngoài.
Người kia thấy mọi người đều nhìn mình, có chút xấu hổ, Sở Hoan đã mỉm cười hỏi:
Người kia bước tới, quì xuống, nói:
Dù là nam nhi thân cao bảy thước, nhưng gã nói chuyện vẫn có chút ngại ngùng.
Binh lính quân Sở bốn phía lập tức làm chứng nói:
Người kia ngại ngùng nói:
Đại nhân, thật ra... thật ra tiểu nhân không phải muốn tranh công... !
Bản đốc hiểu mà, bản đốc hiểu mà!
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng hỏi:
Người kia lập tức cung kính nói:
Sở Hoan cười ha ha nói:
Tiền Đống? Có phải chữ ‘đống’ trong ‘nhân tài lương đống’ hay không?
Đúng vậy!
Xem ra người nhà của ngươi hi vọng ngươi có thể trở thành là nhân tài trụ cột.
Sở Hoan đưa tay nâng Tiền Đống dậy, nói:
Tiền Đống, trong doanh chữ Phong, ngươi có chức quan gì không?
Không có.
Tiền Đống gãi gãi sau gáy, xấu hổ cười nói:
Tiểu nhân chỉ là một tiểu binh... !
Vậy bây giờ ngươi chính là nha tướng của cấm vệ quân rồi.
Sở Hoan trịnh trọng nói:
Tiền Đống có chút không dám tin tưởng:
Sở Hoan cười ha ha nói:
Tiền Đống lần nữa quỳ xuống, cảm kích nói:
Sở Hoan nói:
Lúc này, tướng sĩ quân Sở bốn phía đã hoan hô ầm ĩ. Mặc dù bọn họ không được phong thưởng, nhưng Sở Hoan thưởng phạt phân minh, Tiền Đống chỉ là một tên lính trơn bình thường, bởi vì lập công, lại có thể thăng lên nha tướng, lại còn được thưởng một trăm lượng vàng.
Mọi người lập tức hiểu rõ, chỉ cần đi theo Sở đốc, nghe theo quân lệnh, dũng mãnh tác chiến, không lo không có cơ hội thăng chức được thưởng, trong lòng tất cả mọi người đều bùng lên cảm xúc mạnh mẽ, chỉ cảm thấy tiền đồ sáng lạng.
Sở Hoan nhìn lướt qua mọi người, cười nói:
Mọi người nhao nhao quỳ xuống, cùng nói:
Sở Hoan khen thưởng như vậy, có thể nói là hậu đãi hết mức. Những tướng lĩnh có thể thưởng phạt phân minh như hắn, lại biết hậu đãi thuộc hạ, thật sự không có bao nhiêu người. Nhất thời, mọi người đều cảm thấy hình tượng của Sở Hoan thật vô cùng vĩ đại. Ngay cả phản quân đầu hàng cũng tiếc nuối trong lòng, thầm nghĩ nếu mình mà đi theo Sở Hoan, thuộc về quân công thành, thì bây giờ chắc cũng được ban thưởng rồi.