Trương Thúc Nghiêm ngày đêm lo lắng chờ đợi quân Tây Bắc đột nhiên kéo đến dưới thành, còn Trương Hãn con trai độc nhất của y lại không ngày nào không muốn đánh Sở Hoan một trận không kịp trở tay.
Trương Hãn tuổi gần ba mươi, con trai nhà tướng, tập võ từ nhỏ, thích võ lại có sức mạnh, hơn nữa tướng mạo cực kỳ giống Trương Thúc Nghiêm. Trương Thúc Nghiêm vẫn luôn vui mừng vì có con trai có thể thừa kế uy phong nghề võ của mình, mà sau khi Đông Phương Tín gả cháu gái cho Trương Hãn, trong lòng Trương Thúc Nghiêm liền cảm thấy, Trương gia ở Tây Bắc hiện nay vốn không tính là gia tộc lớn gì, nhưng về sau rất có thể sẽ trở thành một trong những danh gia vọng tộc ở vùng Tây Bắc này.
Đông Phương Tín đã từng là thống lĩnh cấm vệ quân bên người Chu Lăng Nhạc, rất được Chu Lăng Nhạc tin tưởng coi trọng, không thể nghi ngờ, trong bè phái Chu Lăng Nhạc, địa vị của Đông Phương Tín hết sức quan trọng.
Có thể kết thông gia với Đông Phương Tín, Trương gia tất nhiên có lợi ích to lớn.
Huống chi cháu gái Đông Phương Tín đúng là mỹ nhân, cưới về xong, Trương Hãn yêu như trân bảo. Gã là con nhà tướng, tính tình có hơi nóng nảy, nhưng dưới dạy dỗ của người vợ xinh đẹp lại hơi đanh đá kia, Trương Hãn ở ngoài là con sói, ở trước mặt vợ là con cừu non ngoan ngoãn hiền lành.
Sau khi Đông Phương Tín gặp nạn, tin tức truyền đi rất nhanh, rất nhiều người biết Đông Phương Tín bị Sở Hoan tự tay giết chết.
Vị tiểu Trương phu nhân này đương nhiên coi Sở Hoan là kẻ thù sinh tử, hận đến thấu xương. Khi Trương Thúc Nghiêm khởi binh khống chế thành Kim Châu, giương lá cờ phản Sở, tiểu Trương phu nhân còn nghĩ là do Trương gia nhớ đến ân đức của Đông Phương Tín, vì Đông Phương Tín mà khởi binh, cho nên vui mừng một trận. Chỉ là, mặc dù Trương Thúc Nghiêm hô khẩu hiệu phản Sở, nhưng khống chế thành Kim Châu xong, y vẫn án binh bất động, căn bản không có ý định xuất binh đi đánh Sở Hoan, khiến lửa giận của tiểu Trương phu nhân lại bốc cao ba trượng.
Nàng đương nhiên không dám nói lời oán hận gì với cha chồng, nhưng lại đáng thương cho Trương Hãn.
Trương Hãn tinh lực dồi dào, trước khi lấy vợ, đã từng phong hoa tuyết nguyệt. Chỉ là sau khi cưới tiểu Trương phu nhân về, bị nàng quản thúc nghiêm khắc, nên không dám đụng đến phụ nữ khác. Cũng may, tiểu Trương phu nhân vốn là mỹ nhân, tinh lực của Trương Hãn hoàn toàn có thể phát tiết trên người nàng, hầu như ngày nào cũng cùng tiểu Trương phu nhân triền miên một phen.
Lúc Trương Thúc Nghiêm vừa khởi binh, tiểu Trương phu nhân trong lòng cảm động, cố gắng hầu hạ Trương Hãn. Mấy trò phong nguyệt trước đây chết cũng không chịu làm, bấy giờ nàng đều chiều ý Trương Hãn, để gã đùa bỡn một phen, chỉ hy vọng cha con Trương Hãn xuất binh Sóc Tuyền, đánh bại Sở Hoan, chém đầu Sở Hoan. Nhưng đến khi hiểu ra rằng Trương Thúc Nghiêm căn bản không có ý định xuất binh, tiểu Trương phu nhân vừa thẹn vừa giận, không để Trương Hãn đụng đến mình nữa, lại ngày đêm kêu khóc, chửi chó mắng mèo, khiến cho Trương Hãn không được yên ổn.
Tiểu Trương phu nhân gợi cảm làm cho Trương Hãn mê mẩn, nàng không cho gã chạm vào nữa, gã lại đang ở tuổi tinh lực dồi dào, làm sao nhịn được, cũng không dám làm liều đụng tới phụ nữ khác, cho nên chỉ có thể ngày nào cũng níu lấy Trương Thúc Nghiêm, giục Trương Thúc Nghiêm mau chóng xuất binh.
Gã biết rõ Sở Hoan mang binh đi đánh Hạ Châu, theo ý gã, thừa dịp Sở Hoan toàn lực muốn đánh Hạ Châu, thì Kim Châu lặng lẽ xuất binh, từ phía sau đánh Sở Hoan trở tay không kịp, chưa hẳn là không thể thành công.
Chỉ là, suy nghĩ của gã, Trương Thúc Nghiêm đương nhiên không chấp nhận.
Hôm nay lại bị tiểu Trương phu nhân mắng cho một trận, nói gã thân là nam nhi, nhưng căn bản không giống đàn ông, không có năng lực báo thù rửa hận cho thê tử, không có chí khí đàn ông chút nào.
Trương Hãn bị tiểu Trương phu nhân bức bách, bất đắc dĩ đến phòng phụ thân lần nữa, thấy phụ thân đứng trước một tấm bản đồ, đang trầm tư suy nghĩ. Tấm bản đồ treo trên vách tường kia đúng là bản đồ Tây Quan, bao gồm bốn châu của Tây Quan, trên đó đều là ký hiệu núi non, sông ngòi, đường lối, quan ải. Hơn nữa, Trương Thúc Nghiêm còn tự mình đánh dấu các thế lực địa phương ở Tây Quan, trong đó, quân đội của Sở Hoan được đánh dấu ở thành Hạ Châu.
Trương Thúc Nghiêm hình như không phát hiện ra con trai đã đến sau lưng mình, ánh mắt của y, tuyệt không có nhìn thành Hạ Châu, mà đang nhìn phía bắc, nơi đóng quân của quân Tây Bắc.
Nơi đóng quân của quân Tây Bắc là một đám những chấm tròn nhỏ, đó là ba mươi sáu khu nhà có tường bảo vệ. Sau khi người Tây Lương công phá Nhạn Môn Quan, liền bắt một lượng lớn dân chúng Tây Quan đi đập phá quan ải này. Nhạn Môn Quan từng được xưng là “Đệ nhất thiên hạ hùng quan”, nguy nga tráng lệ, thế mà bị người Tây Lương phá hoại, đã thành tường đổ gạch nát, muốn khôi phục lại như trước kia, nhất định phải tốn hao lượng lớn sức người sức của, đối với đế quốc Đại Tần hiện nay mà nói, đúng là không thể làm nổi.
Không còn hùng quan bảo vệ, quân Tây Bắc chỉ đành dùng cách khác, dựa theo Thiên Cương trận xây dựng ba mươi sáu khu nhà có tường thành bao quanh, hợp thành một quân trận khổng lồ, đề phòng người Tây Lương lại đến xâm phạm.
Trương Hãn ở bên cạnh thấy ánh mắt Trương Thúc Nghiêm vẫn luôn nhìn vào nơi đóng quân của quân Tây Bắc, nhịn không được, nói:
Trương Thúc Nghiêm quay qua nhìn Trương Hãn một cái, lạnh lùng nói:
Trương Hãn cau mày nói:
Trương Thúc Nghiêm thở dài, nói:
Trương Hãn cười lạnh nói:
Phụ thân, Kim Châu có gì tốt, chó ăn đá gà ăn sỏi, vàng sa khoáng đào được lại không thể toàn bộ rơi vào túi chúng ta, chúng ta còn phải ở đây hứng bão cát, con nói thật, nếu quân Tây Bắc đánh qua đây, chúng ta cứ nhường luôn Kim Châu cho bọn họ rồi rút về Thiên Sơn đi, Quân Tây Bắc chắc không tới nỗi đánh đến Thiên Sơn chứ?
Nói hưu nói vượn.
Trương Thúc Nghiêm mắng một câu, chắp hai tay sau lưng, đi đến bên ghế, ngồi xuống, hỏi:
Thế nào, cô ta lại ép con đến giục ta xuất binh à?
Phụ thân, thật ra nàng nói không phải không có đạo lý.
Trương Hàn vội vàng bước tới:
Trương Thúc Nghiêm cười nhạt nói:
Khó mà nói chuyện, vậy khỏi cần nói, cái đó có gì đáng lo, hắn đi đường hắn, ta đi đường ta, nước sông không phạm nước giếng... !
Phụ thân... !
Trương Hãn thấy phụ thân cố chấp liền phát giận, ngồi ở bên cạnh, nói:
Cha có thể nhịn, nhưng con không thể nhịn. Chúng ta hoàn toàn có cơ hội đánh Sở Hoan trở tay không kịp, sao phải ở chỗ này chờ đợi cực khổ? Như vậy đi, cha cho con ba ngàn binh mã, con đi Hạ Châu, giết Sở Hoan trở tay không kịp, lấy đầu Sở Hoan về cho người... !
Chỉ sợ chưa gặp được Sở Hoan thì đầu của con đã bị người ta lấy đi rồi.
Trương Thúc Nghiêm tức giận nói:
Vuốt chòm râu, y khẽ cau mày, nói:
Trương Hãn vội la lên:
Phụ thân, cũng không phải bởi vì nàng... !
Không phải cô ta, thì còn ai nữa?
Trương Thúc Nghiêm lập tức ngắt lời nói:
Trương Hãn có chút xấu hổ, nói:
Trương Thúc Nghiêm mắng:
Trương Hãn trong lòng lạnh ngắt, run giọng nói:
Phụ thân, ý của cha là?
Chẳng có ý gì hết.
Trương Thúc Nghiêm thản nhiên nói:
Một cái cây không thể kết trái, cùng lắm thì nhổ đi trồng lại cây khác, con bây giờ còn trẻ, ta cũng chưa chết ngay được, mọi thứ vẫn còn kịp... !
Phụ thân, cha muốn con bỏ nàng sao?
Trương Hãn đồng tử co rút lại:
Trương Thúc Nghiêm sắc mặt chợt đổi, lạnh lùng quát:
Trương Hãn biết mình lỡ lời, vội nói:
Phụ thân, con... !
Thật là ngu xuẩn hết mức.
Trương Thúc Nghiêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
Trương Hãn vội la lên:
Phụ thân sao lại nói như vậy?
Ả vì báo thù cho Đông Phương Tín, ngay cả tiền đồ của Trương gia cũng không thèm để ý...
Trương Thúc Nghiêm cả giận nói: