Cầu tướng quân ánh mắt như đao, lạnh lùng nói:
Ngươi là gian tế!
Gian tế?
Hắc tiên sinh vẫn giữ được sự tự nhiên, lại cười nói:
Tướng quân, người đùa sao, từ khi nào ta lại trở thành gian tế?
Ngươi đương nhiên sẽ không quên, ngươi là người đầu tiên phát hiện ra khẻ hở trong lời nói của Giao Cương, ngươi cũng là người tương kế tựu kế cho bản tướng quân.
Cầu tướng quân cười lạnh nói:
Hắc tiên sinh buông bát sứ xuống, thở dài:
Cầu tướng quân cười lạnh nói:
Nói như thế, là ngươi rũ bỏ trách nhiệm?
Đương nhiên là có trách nhiệm.
Hắc tiên sinh cười khổ nói:
Cầu tướng quân thản nhiên nói:
Lúc trước ngươi lên núi, đã mang theo lễ vật phong phú, tuyên bố là muốn giúp bổn tướng làm việc đại sự, thế nhưng cho đến hôm nay, ngươi lại chưa nói rõ lai lịch của mình.
Tướng quân, người suy nghĩ một chút, từ khi ta lên núi, đã từng gây ra điều gì bất lợi cho ngươi chưa?
Hắc tiên sinh bình tĩnh nói:
Tuy ta không lập được công lớn, nhưng chưa bao giờ hãm hại tướng quân, tướng quân thật sự không cần hoài nghi ta.
Nhưng mà hôm nay bổn tướng cũng rất muốn biết rõ lai lịch thật của ngươi.
Cầu tướng quân vững vàng cầm đao:
Hắc tiên sinh cười nói:
Gã khẽ thở dài:
Cầu tướng quân có chút giễu cợt nói:
Hắc tiên sinh nói:
Tướng quân giễu cợt rồi, bây giờ tướng quân cần phải suy tính, kế tiếp nên đi hướng nào, chứ không phải ở đây thẩm vấn ta.
Đi đường nào?
Cầu tướng quân vẫn không thu đao:
Ngươi đã thần cơ diệu toán, vậy theo ý kiến của ngươi, tiếp theo bổn tướng nên làm thế nào?
Theo lẽ thường, đương nhiên tướng quân có thể đi theo đường Thiên Sơn.
Hắc tiên sinh cười nhạt nói:
Chu Lăng Nhạc vẫn lấy lòng tướng quân, hơn nữa cung cấp cho tướng quân không ít quân nhu binh khí, mục đích của hắn, đương nhiên là muốn đợi đến ngày khởi sự, lại thêm một thế lực nghe theo hắn điều khiển.
Hóa ra những điều này ngươi cũng biết.
Hắc tiên sinh nói:
Thật ra ta biết cũng không nhiều.
Việc này vẫn luôn âm thầm tiến hành, ngay cả đám người Đông Phương Tín kia cũng không biết quan hệ giữa bổn tướng và Chu Lăng Nhạc.
Cầu tướng quân chậm rãi nói.
Hắc tiên sinh lại cười nói:
Chu Lăng Nhạc làm việc rất cẩn thận, hắn cũng cấp cho tướng quân binh khí, nhu yếu phẩm, cũng không trực tiếp giao cho tướng quân, mà là điều động những vật kia đi qua con đường, cách Hồ Lô trại không xa, nhiều vật tư như vậy, lại cố ý phái ra rất ít binh sĩ áp giải... Hết thảy đương nhiên là Chu Lăng Nhạc đã ước định cẩn thận với tướng quân từ trước, tặng đại lễ cho tướng quân.
Hắc tiên sinh, ngươi còn thông minh hơn bổn tướng tưởng tượng.
Cầu tướng quân cười nói:
Hóa ra những thứ này ngươi đã sớm nhìn ra.
Thật ra ngay từ đầu, ta cũng nhìn không ra.
Hắc tiên sinh lắc đầu nói:
Nhưng sau đó cách xử lý của Chu Lăng Nhạc đối với chuyện này, làm cho ta cảm thấy rất ngạc nhiên. Chỗ vật tư kia, số lượng không ít, núi Hồ Lô nằm tại mảnh đất giao nhau giữa Sa Châu và Việt Châu, uy hiếp Tây Quan, cũng có thể uy hiếp với Sa Châu, điều này, Chu Lăng Nhạc không thể không biết.
Ngươi nói không sai, Chu Lăng Nhạc là người thông minh, đương nhiên biết rõ điểm này.
Hắc tiên sinh thở dài:
Theo lý thuyết, trang bị vật tư mấy ngàn binh mã bị trại Hồ Lô trại cướp đoạt, Chu Lăng Nhạc không thể nào không nhìn ra, chỉ là trong tay hắn, số lượng cũng rất lớn.
Thật ra Chu Lăng Nhạc cũng không thể coi là xa xỉ, tiền tài trang bị lương thực của hắn, cũng chỉ có thể xưng hùng xưng bá tại Tây Bắc mà thôi.
Cầu tướng quân cười nhạt:
Trong quan có rất nhiều kẻ nhà giàu có tiền.
Nhưng sau khi những chuyện này xảy ra, phía Chu Lăng Nhạc chỉ sấm thì lớn mà mưa thì nhỏ, dán cáo thị treo giải thưởng, muốn cưỡng chế nộp vật tư phi pháp, thế nhưng hắn lại không có bất kỳ hành động gì.
Hắc tiên sinh nói:
Cầu tướng quân trên cao nhìn chằm chằm vào Hắc tiên sinh:
Hắc tiên sinh gật đầu nói:
Cầu tướng quân thở dài:
Hắc tiên sinh lại cười nói:
Cho nên kế hoạch hiện tại của tướng quân, nhất định phải tạm thời ẩn náu, đợi đến khi tình hình bên quan binh lắng xuống, sẽ tới Sa Châu, nương tựa Chu Lăng Nhạc.
Dường như bổn tướng cũng không còn con đường khác để đi.
Hắc tiên sinh khẽ ngẩng đầu, chẳng quan tâm đến đao lạnh bên cạnh, nhìn ánh mắt của Cầu tướng quân, hỏi:
Tướng quân đã bao giờ nghĩ tới, đi tới Thiên Sơn, là phúc hay họa?
Hắc tiên sinh không phải thần cơ diệu toán, biết trước sự việc sao?
Cầu tướng quân chế giễu nói:
Ngươi bây giờ có thể tính toán xen, đi tới Thiên Sơn là phúc hay là họa?
Thật ra trên đường đi, ta đã vì tướng quân mà nghĩ qua.
Hắc tiên sinh thở dài:
Tướng quân nguyện ý nghe lời nói thật?
Nói nhảm cũng không cần ngươi nói.
Nếu như tính toán của ta là đúng, lần này tướng quân đi Thiên Sơn, tất có họa sát thân.
Hắc tiên sinh nghiêm nghị nói.
Cầu tướng quân cười nói:
Hắc tiên sinh, ngày trước ngươi thật sự làm thầy bói sao?
Mặc dù không làm thầy bói, nhưng tâm tư của Chu Lăng Nhạc, lại có thể đoán được một...hai.
Hắc tiên sinh nói:
Lúc này có thuộc hạ tới cửa, muốn nói cho Cầu tướng quân rằng cơm canh đã xong, nhìn thấy Cầu tướng quân kề dao trên cổ Hắc tiên sinh, lắp bắp kinh hãi, lập tức rút đao muốn đi lên hỗ trợ, Cầu tướng quân cũng không nhìn lại, chỉ giơ tay lên nói:
Người kia lui xuống, vẻ mặt mờ mịt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thấy bọn phỉ rời đi, Hắc tiên sinh mới chậm rãi nói:
Cầu tướng quân chậm rãi thu đao:
Ngươi cảm thấy nếu bổn tướng tìm hắn nương tựa, hắn sẽ giết ta?
Hắn nhìn trúng tướng quân nhân, đơn giản là dưới trướng tướng quân có người, hôm nay tướng quân bại trận, tướng quân cảm thấy, hắn còn có thể xem trọng ngài không?
Hắc tiên sinh lắc đầu nói:
Cầu tướng quân cười lạnh nói:
Bổn tướng không thể lợi dụng được nữa? Hắn có dã tâm xưng hùng xưng bá Tây Bắc, Bắc có Sở Hoan, Nam có Tiếu Hoán Chương, bổn tướng vì hắn đấu tranh anh dũng, thế mà không có lấy một vị trí nhỏ sao?
Tướng quân nói đúng.
Hắc tiên sinh lập tức nói:
Dùng vũ dũng tài cán của tướng quân, cũng có thể đi trong thiên hạ, nếu là tình nguyện cống hiến, ai cũng hi vọng có được.
Đã như vậy, Chu Lăng Nhạc cần gì phải giết ta?
Hắc tiên sinh thở dài:
Cầu tướng quân ngồi xuống bên cạnh Hắc tiên sinh, nhìn chằm chằm vào mắt Hắc tiên sinh:
Ngươi nói những lời này là có ý gì?
Tướng lĩnh bên người Chu Lăng Nhạc, đều đã theo hắn nhiều năm, người sinh tính đa nghi, lợi dụng người khác, cơ hồ đều là thân tín của hắn, ngay cả như vậy, hắn đối với mọi người đều đề phòng.
Hắc tiên sinh chậm rãi nói:
Cầu tướng quân “ồ” một tiếng, hỏi ngược lại:
Vì sao không thể?
Đạo lý rất đơn giản, tướng lĩnh bên người Chu Lăng Nhạc, về xuất thân, hoặc là thế gia vọng tộc Thiên Sơn, hoặc là dưới trướng Chu Lăng Nhạc đóng góp được nhiều chiến công, từng bước đi lên.
Hắc tiên sinh nói:
Cầu tướng quân cười lạnh nói:
Cho dù vậy, Chu Lăng Nhạc cũng không cần phải giết chết bổn tướng chứ?
Thứ cho ta nói thẳng, trong mắt Chu Lăng Nhạc, tướng quân là tội nhân, hắn cũng không có phần thưởng, cũng không thể dùng...thế nhưng tướng quân tài như vậy, chẳng lẽ hắn lại để tướng quân cho người khác sử dụng?
Hắc tiên sinh bình tĩnh tự nhiên:
Ánh mắt Cầu tướng quân như đao nhọn, lạnh lùng nói:
Ngươi nói là, Chu Lăng Nhạc ghét bỏ tướng quân vì xuất thân không tốt, sợ thân phận bổn tướng bị người khác biết, biết hắn dùng một tên giặc núi, làm bại hoại thanh danh của hắn?
Tướng quân, thứ cho ta mạo muội, ở trong mắt hắn, chính là đạo lý này.
Hắc tiên sinh nói thẳng:
Nếu như tướng quân nằm trong tay hắn, chưa hẳn hắn sẽ không lợi dụng tướng quân thu mua lòng dân. Giết chết Cầu tướng quân của trại Hồ Lô, chắc chắn sẽ làm cho thanh danh của hắn vang xa.
Hắc tiên sinh, ngươi thật to gan.
Cầu tướng quân lạnh lùng nói:
Ánh đao chớp động, lưỡi đao lại một lần nữa đặt lên cổ họng Hắc tiên sinh.
Hắc tiên sinh không hề sợ hãi, đưa tay, nhẹ nhàng đẩy lưỡi đao ra, mỉm cười nói:
Lúc đó Cầu tướng quân cười ha hả, nói:
Ánh mắt sắc bén:
Hắc tiên sinh nhìn Cầu tướng quân, một lát sau, chạm rãi nói: