Khóe mắt Tiếu Hằng hơi giật giật, nhưng y cũng không nói gì cả.
Sở Hoan dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói:
Ngừng một chút, hắn lại bình thản nói tiếp:
Tiếu Hằng cau mày nói:
Sở Tổng đốc, chuyện ngựa chiến e rằng Bắc Sơn không giúp được.
Hả?
Sở Hoan nhìn chằm chằm Tiếu Hằng:
Có thể cho ta một lời giải thích được không?
Sở Tổng đốc cần biết Tiếu Tổng đốc có hai con trai đều nắm giữ những chức vụ rất quan trọng.
Tiếu Hằng chậm rãi nói:
Sở Hoan cười nói:
Tiếu Tổng đốc vì muốn khống chế Bắc Sơn nên tự nhiên sẽ chỉ dùng những người thân tín.
Sở Tổng đốc nói đúng lắm.
Tiếu Hằng nói:
Sở Hoan nhíu mày.
Tiếu Hằng chậm rãi nói:
Sở Hoan cười lạnh lùng:
Tiếu Hằng cười nhạt một tiếng:
Ngựa của Tây Quan đã bị Chu Lăng Nhạc điều đi Thiên Sơn rồi, nếu như Tiếu Tổng đốc không kiên trì thì thiếu chút nữa ngựa của Bắc Sơn cũng bị Chu Lăng Nhạc lợi dụng đủ loại lý do để điều đi rồi.
Kể cả như thế thì tại sao Bắc Sơn không cung cấp ngựa cho Tây Quan?
Tổng số ngựa chiến mà Bắc Sơn sở hữu chưa đầy năm nghìn con.
Tiếu Hằng nói:
Sở Hoan cười lạnh nói:
Tiếu Hằng do dự một lúc mới nói:
Thật ra Tiếu Tổng đốc cũng không muốn đối địch với Tây Quan, ông ta chỉ hi vọng Tây Quan và Thiên Sơn đánh nhau thừa sống thiếu chết thôi... Nhưng hai con trai ở bên cạnh cứ khăng khăng thì tất nhiên ông ta sẽ phải suy nghĩ. Điều cấp bách hơn là, trước khi đi khỏi Du Xương, bên Chu Lăng Nhạc có gửi cho Bắc Sơn một bức mật hàm.
Nội dung là gì?
Sở Hoan lập tức hỏi.
Tiếu Hằng lắc đầu:
Ta không biết, nếu như hôm đó không phải là ta có mặt bên cạnh thì ta cũng không biết là có bức mật hàm kia đưa tới. Từ trước đến nay nếu có thư từ từ ngoài gửi vào, Tiếu Tổng đốc đều cho ta xem, nhưng lần này khác, ông ta không hề đưa cho ta.
Như vậy có nghĩa là nội dung bức mật hàm kia là chuyện quan trọng.
Sở Hoan như nghĩ ngợi điều gì, sau một lát mới thở dài nói:
Tiếu Hằng hơi giật mình, khi bàn về chính sự y có thể bình tĩnh trả lời, nhưng một khi chủ đề chuyển lại về Tiếu phu nhân thì ngay lập tức y trở nên căng thẳng.
Sở Hoan thở dài:
Tiếu Hằng gượng cười nói:
Y còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã lắc đầu nói:
Tiếu Hằng thấy sắc mặt Sở Hoan vẫn bình thản nhưng đôi tròng mắt đen nhánh kia lại trở nên lạnh lùng khắc nghiệt, chỉ có thể cười khổ nói:
Sở Hoan thản nhiên nói:
Tiếu Hằng biến sắc mặt, khóe mắt run rẩy, đột nhiên nghe có tiếng nói sau lưng:
Tiếu Hằng quay đầu nhìn, phát hiện ra không biết từ lúc nào Tiếu phu nhân đã mặc lại xiêm y chỉnh tề, thậm chí tóc cũng đã búi lên, sự hoảng sợ lúc trước đã biến mất hoàn toàn, đoan trang cao quý một cách kỳ lạ, trên khuôn mặt cũng là nụ cười thản nhiên, cúi chào nói khẽ:
Sở Hoan cũng đứng lên, chắp tay cười:
Tiếu phu nhân mỉm cười nói:
Sở Hoan ngạc nhiên.
Vị phu nhân này chỉ trong thời gian ngắn như thế đã lấy lại được thái độ bình thường, hơn nữa che dấu được hoàn toàn vẻ hoảng sợ vừa rồi, những chuyện thông dâm xấu xa như thế nàng lại có thể ứng đối trôi chảy không hề có chút gượng gạo ngượng ngùng nào. Sở Hoan nhanh chóng hiểu ra tâm cơ của người phụ nữ này sâu hơn nhiều so với Tiếu Hằng, càng rõ hơn những chuyện xảy ra đêm nay không phải Tiếu phu nhân rơi vào bẫy của Tiếu Hằng mà ngược lại, Tiếu Hằng bị Tiếu phu nhân dụ vào một cái bẫy đã được bố trí tỉ mỉ.
Sở Hoan cười ha ha nói:
Chỉ tay vào cái ghế mình vừa ngồi:
Mời phu nhân ngồi.
Các bậc trượng phu nói chuyện, thiếp sao dám quấy rối?
Khuôn mặt đoan trang ôn hòa xinh đẹp của Tiếu phu nhân mang theo một nụ cười bình thản, nàng đi qua kéo một cái ghế khác đến bên cạnh Tiếu Hằng, hỏi Sở Hoan:
Không biết Sở Tổng đốc có thể gia ân cho Tiếu Hằng được ngồi nói chuyện không?
Xin mời ngồi!
Sở Hoan mỉm cười, Tiếu Hằng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngồi xuống, Tiếu phu nhân đứng cạnh Tiếu Hằng, vô cùng ung dung thoải mái.
Sau khi Tiếu Hằng đã ngồi xuống, Tiếu phu nhân mới nhẹ nhàng nói:
Hằng nhi, Sở Tổng đốc hỏi nếu như huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh nắm mọi quyền lực thì bọn họ sẽ đối xử với ngươi như thế nào, ngươi cứ đem những gì trong lòng nghĩ nói thật cho Sở Tổng đốc nghe, Sở Tổng đốc cơ trí, có thể chỉ ra lỗi sai cho ngươi.
Chỉ ra lỗi sai ư, không dám.
Sở Hoan cười nói:
Khóe mắt Tiếu Hằng giật giật, cuối cùng y nói:
Sở Tổng đốc minh giám, bất kể là Tiếu Tĩnh Sanh hay Tiếu Tĩnh Khiêm nắm giữ quyền hành thì người đầu tiên mà bọn họ loại trừ chắc chắn sẽ là ta.
Hả?
Sở Tổng đốc không biết, mấy năm nay ta đi theo Tiếu Tổng đốc, Tiếu Tổng đốc bàn bạc với ta rất nhiều chuyện, chứ không bàn với hai con trai của ông ta.
Tiếu Hằng cười khổ nói:
Sở Hoan có vẻ rất đồng tình, gật đầu thở dài:
Tiếu công tử được Tiếu Tổng đốc trọng dụng, năng lực chắc chắn hơn nhiều hai người kia, chỉ có điều là xuất thân không giống nhau, lại bị đối xử như thế, khiến người khác phải đau lòng.
Nếu chỉ có vậy thì cũng coi như xong rồi.
Tiếu Hằng cau mày:
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn Tiếu phu nhân, thấy Tiếu phu nhân dung mạo đoan trang, khác hẳn với người phụ nữ co rúm ở đầu giường ban nãy, từ lúc nàng xuất hiện đến giờ trên khuôn mặt đều mang một nụ cười. Thấy Sở Hoan nhìn mình, Tiếu phu nhân càng mỉm cười một cách mê hồn, nói khẽ:
Sở Hoan hỏi:
Đã vậy chẳng lẽ Tiếu công tử lại muốn ngồi chờ chết? Phu nhân sớm đã nhìn ra những dấu hiệu hung hiểm đó, chẳng lẽ công tử không có kế sách đối phó gì hay sao?
Quyền hành nằm trong tay bọn họ ta có thể làm được gì?
Hai con ngươi của Tiếu Hằng chớp động, y sớm đã đặt trường kiếm trong tay sang một bên, chắp tay nói:
Sở Tổng đốc cơ trí, mong Sở Tổng đốc chỉ đường cho ta.
Thật ra người có thể thực sự chỉ đường cho ngươi không phải là ta... Người có thể giúp Tiếu công tử luôn ở bên cạnh công tử.
Sở Hoan lại một lần nữa nhìn Tiếu phu nhân, mỉm cười nói:
Tiếu phu nhân khẽ cười:
Sau đó nàng lại nhè nhẹ thở dài:
Sở Hoan mỉm cười hỏi:
Ý của phu nhân là gì?
Hằng nhi muốn không bị bọn họ hại chết thì chỉ có cách diệt trừ bọn họ, đây cũng là con đường duy nhất rồi.
Tiếu phu nhân khe khẽ thở dài, tỏ vẻ thương xót.