Đại Nhi ngạc nhiên nói:
Chiếc mũ này là trang bị của nước Tần trước khi lập quốc. Điều đó cũng có nghĩa người này thuộc Thiên hộ quân đoàn Tây Bắc đương thời. Ta nghe cha ta từng nói, năm đó chức Thiên hộ quân đoàn Tây Bắc tính cộng lại cũng không quá mười mấy người.
Đúng.
Sở Hoan như có điều suy nghĩ:
Đại Nhi càng nghi ngờ nói:
Sở Hoan nói:
Ta cũng rất ngạc nhiên, theo lý mà nói, trước khi lập quốc gã ta đã là Thiên hộ, sau khi lập quốc, cho dù không phải là chỉ huy sứ một đạo, ít nhất cũng là Thiên hộ châu quân. Vì sao gã xuống tóc làm tăng?
Liệu có khả năng vật ấy không phải là của gã ta không?
Đại Nhi nói nhỏ:
Hoặc chỉ là kỷ vật do gã ta ngẫu nhiên có được.
Hoàn toàn không phải không có khả năng này, nhưng khả năng này rất ít.
Sở Hoan lắc đầu nói:
Đại Nhi càng rối bời, trăm mối suy nghĩ không được giải thích rõ.
Sở Hoan thở dài:
Hắn đặt mũ chiến xuống, cầm hai vật khác lên. Hai món đồ này đều được bao bọc bằng gấm vóc. Những tấm gấm lụa đã phai màu, rõ ràng đã lâu năm rồi.
Hai món đồ vật, một to một nhỏ, nhỏ không đến mấy phân, lớn thì dài bằng cánh tay. Tuy được bao bọc bằng gấm vóc, nhưng nhìn qua thì hình như là một cuộn trục.
Sở Hoan mở hộp nhỏ nhắn tinh tế trước, tháo lớp gấm vóc ra, ánh sáng lờ mờ bắt đầu tràn ra. Rất nhanh, hai người đều nhìn thấy, bên trong tấm lụa là một vật tinh xảo tuyệt đẹp lộ ra. Sở Hoan còn chưa nói gì, Lâm Đại Nhi bị mê hồn, thất thanh nói:
Sở Hoan khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, ánh sáng loang loáng phát ra từ La hán tám tấc kia chiếu lên mặt Lâm Đại Nhi, khiến Sở Hoan nhìn rõ vẻ kinh hãi trên mặt cô.
Sở Hoan thấy thái độ Lâm Đại Nhi, liền đoán ngay rằng Lâm Đại Nhi chắc chắn có hiểu biết nhất định về vật này, nếu không thì không đến nỗi tỏ thái độ rõ ràng như vậy, càng không thể thốt lên tên gọi của vật đó ngay được.
Trong đôi mắt trong trẻo của Lâm Đại Nhi tràn đầy vẻ khiếp sợ, trên trán hơi nhăn lại nói:
Sở Hoan nhìn vật này, ước chừng cũng khoảng tám tấc, trạm trổ vô cùng tinh tế, các đường nét rõ ràng, quả đúng như Đại Nhi nói. Hình trạng khắc bên ngoài là một vị hòa thượng trọc đầu, mặc áo tăng nhân, chính là áo kép, giống y như đúc, tựa hồ như đúc tượng La Hán thực sự vậy.
Sở Hoan ngạc nhiên nói.
Đại Nhi chau mày nói:
Sở Hoan cũng hơi bất ngờ.
Nàng nói Lâm tướng quân cũng có một chiếc La hán tám tấc như thế này?
Vâng.
Đại Nhi trên mặt đầy vẻ nghi hoặc:
Sở Hoan lắc lắc đầu, hỏi:
La hán tám tấc của Lâm tướng quân là từ đâu mà có? Hiện giờ đang ở đâu?
Đã bị cha hủy đi rồi.
Đại Nhi nói như có điều trầm tư suy nghĩ, nhớ lại chuyện trước đó nói:
Ta nhớ hôm đó cha uống rất nhiều rượu, một mình ở trong thư phòng. Ta bưng bát canh giải rượu do mẹ làm xong xuôi, đưa đến phòng của cha. Lúc ta bước vào, nhìn thấy tay cha đang cầm nắm La hán tám tấc như thế, thậm chí lúc ta vào cha còn không biết ta đang đứng bên cạnh cha.
Sau đó thế nào?
Lúc đó ta vẫn còn nhỏ, thấy La hán tám tấc đó chế tác tinh xảo và còn phát quang, nên rất thích.
Đại Ngọc nói nhỏ nhẹ.
Sở Hoan nói:
Đại Nhi cười khổ nói:
Ngập ngừng giây lát mới nói:
Đại Nhi chau mày lại:
Đến nay, ta vẫn nhớ thái độ của cha lúc đó, tuy cha quản thúc nghiêm ngặt đối với chúng ta nhưng lại rất ít trách mắng chúng ta. Hôm đó, thái độ của cha ngược hẳn với mọi người, mắng ta không hiểu quy củ, còn nói mẹ ta hằng ngày dạy dỗ không nghiêm. Lúc đó cha liền đem La hán tám tấc đó đập xuống đất, đập nát thành bột.
Á, Sở Hoan hơi bất ngờ.
Chỉ là một đồ vật, cho dù quý báu, nhưng Lâm Đại Nhi lúc đó còn nhỏ dại, cũng chưa từng làm tổn hại xây sát gì, đơn giản chỉ là cầm trong tay xem, Lâm Khánh Nguyên làm gì đến nỗi nổi giận lôi đình?
Ta chưa từng thấy cha nổi giận như vậy? Lúc đó rất sợ hãi...!
Lâm Đại Nhi nhẹ nhàng nói:
Sở Hoan hỏi:
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy loại La hán tám tấc phải không?
Vâng.
Lâm Đại Nhi gật đầu nói.
Nói xong, nàng chỉ vào La hán tám tấc trong tay Sở Hoan.
Vị hòa thượng bị bệnh này vốn xuất thân từ trong quân đội, thậm chí từng đảm nhiệm chức Thiên hộ trong quân đoàn Tây Bắc. Điều này khiến Sở Hoan vô cùng kinh ngạc, nhưng La hán tám tấc do ông ta cất giấu lại chính là vật mà Lâm Khánh Nguyên cũng từng có. Điều này càng khiến Sở Hoan nghi ngờ.
Sở Hoan biết rõ trong lúc này có điều gì đó rất kỳ quặc, bình tĩnh suy nghĩ một chút, đặt La hán tám tấc xuống, hắn mở cuộn trục ra. Gấm vóc bị kéo phanh ra mặt sau, bên trong quả nhiên lộ ra một bức họa.
Sở Hoan mở ra một đầu, đưa cho Đại Nhi, Đại Nhi nắm diềm ngoài, Sở Hoan từ từ mở ra, bên trong cũng dần dần lộ ra bức tranh sặc sỡ.
Trong bóng tối, chỉ nhìn thấy vẻ rạng rỡ ở bên trên. Nhất thời không nhìn ra bên trên vẽ cái gì. Sở Hoan sát gần vào, lờ mờ nhìn thấy bên trên có thứ gì đó vừa giống người lại vừa không phải người. Hắn đang muốn nhìn kỹ lại thì đột nhiên cảm thấy có gì không chuẩn, đuôi mắt liếc qua đã thoáng thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Lâm Đại Nhi, đang bổ thẳng về phía Lâm Đại Nhi.
Sở Hoan giật mình:
Một bàn tay đẩy Lâm Đại Nhi ra.
Bóng người kia vồ hụt một cái. Một cánh tay thò ra, tóm chặt lấy quyển tranh, lập tức nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt”. Bức họa đã bị xé làm hai nửa. Người đó giật lấy một nửa. Trong tay Sở Hoan vẫn còn một nửa.
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Sở Hoan vội vàng lùi lại. Bóng người kia đã nằm sấp trên mặt đất, thở phì phò không ngừng. Sở Hoan giờ mới nhìn rõ, đó chính là vị hòa thượng bị bệnh từ trên giường, lặng yên không tiếng động nhào đến đánh.
Nếu là lúc bình thường, vị hòa thượng bị bệnh này đột nhiên tiếp cận, thì tự nhiên có thể phát hiện ra. Chỉ vì hai người vừa nhìn thấy La hán tám tấc và bức họa kỳ lạ, sự chú ý đang hút vào hai vật ấy, không đề phòng lão hòa thượng bị bệnh, thân thể yếu ớt từ phía sau đánh lén lại.
Vị hòa thượng bị bệnh nằm sấp trên đất, ho khan dữ dội. Sở Hoan thấy trong miệng ông ta không ngừng nôn ra các vật lẫn lộn, một mùi máu tràn lan bốc ra. Sở Hoan không ngờ, lão hòa thượng bị bệnh này đã nôn ra máu.
Bệnh hòa thượng khó khăn ngẩng đầu. Hai mắt dữ dằn hung tợn nhìn thẳng vào Sở Hoan.
Sở Hoan nói:
Đại sư, lão hiểu nhầm rồi, là lão sai tôi đến đây lấy đồ giúp lão.
Tên lừa đảo!
Lão hòa thượng giọng thê lương:
Sở Hoan biết vị hòa thượng bị bệnh đã bớt dữ dằn và không thể uy hiếp được nữa. Hắn ngồi xổm người xuống, nhìn vào vị hòa thượng đang nằm sấp trên đất, lạnh lùng cười nói:
Hòa thượng bị bệnh thân thể run rẩy, giận dữ nói:
Nhìn bộ dạng gã, dường như thần trí đang tỉnh táo lại.
Sở Hoan chậm rãi nói:
Hòa thượng bị bệnh càng kinh hãi, thất thanh nói:
Ông ta buột ra câu nói đó, Sở Hoan lập tức khẳng định được suy đoán của mình.
Sở Hoan đương nhiên không biết La hán tám tấc xuất xứ từ nơi nào.
Nếu Đại Nhi không nhắc đến, Sở Hoan thậm chí không biết bảo vật ấy gọi tên là La hán tám tấc. Nhưng từ khi để ý ngôn ngữ điên loạn của hòa thượng bệnh, Sở Hoan đã nhạy bén cảm nhận được hòa thượng này tuyệt đối không phải là chủ nhân của bảo vật La hán tám tấc. Vật báu đó rất có khả năng do gã cướp đoạt mà có.
Hắn chỉ là nghi ngờ, cho nên nói ra mấy câu thăm dò. Thử thăm dò một chút thì lập tức nghiệm chứng được suy đoán của mình.
Lúc này, Sở Hoan không thể hiện thái độ sắc mặt, vẫn giữ vẻ lạnh lùng nói:
Chúng ta không chỉ biết rõ những việc này đâu? Ta đã từng nói, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng không lọt, những việc từng làm thì vĩnh viễn không thể che giấu. Ta còn biết lão từng làm Thiên hộ quân đoàn Tây Bắc, từng gió rét cười dưới trướng nghe lệnh, ta có nói sai không?
Ngươi...!
Hòa thường bị bệnh đã co lại về phía sau, nhìn Sở Hoan đầy kinh sợ.
Sở Hoan hùng hổ bức ép:
Hòa thượng bị bệnh hoảng sợ nhìn Sở Hoan, chưa được bao lâu, tinh thần sợ hãi đã dần dần ôn hòa, gồng mình ngồi dậy, khoanh chân ngồi xuống, nhìn vào Sở Hoan, lắc đầu nói:
Ta chưa bao giờ giấu giếm tội ác của mình. Những năm gần đây, ta ở trong chùa Cổ Thủy Tự ngày đêm tụng kinh là để sám hối tất cả hành vi việc làm của mình. Ta đang cầu cho vong hồn bọn họ siêu độ.
Lão cảm thấy làm như vậy có thể rửa sạch tội lỗi của lão chăng?
Sở Hoan giọng lạnh lùng hỏi.
Hòa thượng bị bệnh lúc này hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chắp tay trước ngực, nói nhỏ:
A di đà phật, quay đầu lại là bờ, việc thiện nào lớn hơn nữa! Đức phật từ bi, chúng sinh đều có cơ hội thứ tội. Mặc dù ta đã làm sai nhiều việc, nhưng ta thành tâm biết tội, đức phật từ bi, có thể biết được lòng ăn năn sám hối của ta.
Thế nhưng lão hoàn toàn không thể chân chính đạt được sự tha thứ của phật tổ.
Sở Hoan chậm rãi nói:
Hòa thượng nghi hoặc nhìn Sở Hoan, nhìn đi nhìn lại chiếc hòm bị đào lên, lại chắp tay trước ngực nói:
Sở Hoan nghe không hiểu lắm, đang định nói thì Lâm Đại Nhi đã ở bên cạnh nói:
Lâm Khánh Nguyên cũng có La hán tám tấc giống như vậy. Vị hòa thượng này có lẽ có chút dây dưa với Lâm Khánh Nguyên. Lâm Đại Nhi thấy việc này đã có liên quan đến cha mình nên thực sự không nhẫn nại được, chỉ muốn biết thêm một số thông tin từ miệng của bệnh hòa thượng hoặc có thể biết càng nhiều sự tích liên quan đến cha.
Hòa thượng bệnh hơi quay đầu lại, nhìn Lâm Đại Nhi một cái, rồi lại nhìn Sở Hoan. Cuối cùng nói:
Sở Hoan do dự một lúc, mới nói:
Điều này quan trọng không?
Không quan trọng.
Hòa thượng bị bệnh lắc đầu nói:
Lâm Đại Nhi nhẹ giọng nói:
Hòa thượng bệnh kêu to một tiếng “A di đà phật” rồi sau đó mới nói:
Sở Hoan bước lên hai bước, trầm giọng nói:
Hòa thượng bình tĩnh nói:
Sở Hoan và Lâm Đại Nhi nhìn nhau, nghe vị hòa thượng tụng kinh, đã vô cùng bình tĩnh, chỉ một lát sau giọng đó càng ngày càng nhẹ, đến khi không còn tiếng thở nữa.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Sở Hoan đột nhiên nghĩ đến điều gì, lấn người lên trước, đến sát bên cạnh vị hòa thượng, thấy hai mắt ông ta nhắm chặt, miệng môi không động đậy, cả người giống hệt như bức tượng, không nhúc nhích.
Đại sư...!
Sở Hoan gọi hai tiếng, hòa thượng không phản ứng. Sở Hoan thò tay đưa lên mũi ông ta, sau giây lát, mới ngẩng đầu nhìn Lâm Đại Nhi, cười khổ nói:
Lúc xế chiều, sắc trời tối sầm lạ thường. Mấy ngày nay thời tiết đều như vậy, có vẻ như lúc nào cũng sắp mưa như trút nước, nhưng dường như ông trời đang đùa giỡn với thế nhân, mưa to vẫn ẩn nấp đâu đó không xuất hiện.
Thời tiết như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng oi bức khó chịu, có cảm giác không thở được.
Trên đường quan đạo, Tổng đốc Kiều Minh Đường đạo Tây Sơn ngồi trong lều cỏ bên đường. Lều cỏ dựng rất tùy ý, xung quanh khoảng vài dặm, cấm vệ quân Tây Sơn phân bố chằng chịt. Ngày xưa con đường này vốn là quan đạo người đi người lại tấp nập, đến nay vắng vẻ hiếm thấy bóng người.
Từ ba ngày trước, con đường quan đạo này đã bị phong tỏa, người đi bộ chỉ có thể chuyển lối khác hoặc đi vòng vèo.
Ngoài Kiều Minh Đường, bốn phía quanh lều cỏ đều có mấy chục quan viên lớn nhỏ khác, thuần một màu quan phục, tốp năm tốp ba chụm vào cùng một chỗ, xì xào bàn tán.
Một con ngựa chạy nhanh như bay đến. Thống chế vệ cấm quân ở bên cạnh Kiều Minh Đường là Vệ Thiên Thanh đã sải bước lên phía trước nghênh đón. Bước đến trước lều cỏ, con ngựa kia đã bay đến sát gần, một tên binh sĩ tiến lên phía trước đón lấy dây cương trong tay người cưỡi ngựa. Người ngồi trên lưng ngựa quay lưng xuống ngựa, thấy Vệ Thiên Thanh, đã quỳ một gối xuống, bẩm báo: