Tuyết đã ngừng, các đống tuyết trên đường cũng đã được thu dọn, tuyết đọng trước cổng Hình bộ cũng đã được chuyển đi chỗ khác.
Hôm nay, Hình bộ thượng thư đích thân thẩm vấn Thái phó tự Điển cứu thự lệnh, Tống Sơn Hà.
Thực ra vụ án này không phức tạp, Điển cứu thự phụ trách cấp dưỡng cho ngựa, Tống Sơn Hà ở đó, đứng giữa kiếm lợi, đã dùng nguyên liệu kém chất lượng để chăn ngựa. Thương nhân cấu kết buôn bán nguyên liệu chất lượng kém cũng đã ra làm chứng, lại còn cung cấp đầy đủ chứng cứ. Trong Điền cứu thự cũng có mấy quan viên đứng ra làm chứng.
Chứng cứ rất xác thực, Hình bộ gần đây cũng đã tra hỏi rất nhiều.
Mặc dù Cừu Tuấn Cao ra tay nham ác, nhưng điều khiến người khác phải bái phục là trước khi Hình bộ bắt người, đã có đầy đủ chứng cứ về quan viên phạm tội. Bất luận là nhân chứng hay vật chứng lúc nào cũng có thể đưa ra, chứng cớ chắc chắn, không thể chối cãi.
Vụ án như vậy, nhân chứng vật chứng rõ ràng, tội quan không thể nói gì, chỉ có thể ký tên nhận tội, sau đó nhốt vào tử lao, mấy ngày sau mang đi xử chém, rất thuận lợi. Chỉ là hôm nay có điều không giống.
Trên đại sảnh của Hình Bộ, Cừu Tuấn Cao dĩ nhiên vẫn ngồi tại vị trí chủ thẩm, nhưng lại hết sức câu nệ, hai bên công đường có hai vị Hoàng tử của Đại Tần.
Bên trái là đương kim Thái tử, mặc áo đỏ, hiện tại đang giám quốc, nắm đại quyền trong tay. Bên phải là Tề Vương Doanh Nhân, mặc áo màu tím, đai ngọc ngang lưng.
Thái tử ngồi trên xe lăn, phía sau là Thống lĩnh thị vệ phủ Thái tử, Điền Hậu.
Thái tử bình thản, Điền Hậu không biểu cảm, Tề vương cố bình tĩnh, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn nhìn ra ngoài.
Vụ án này đã thẩm phán xong. Khi bắt đầu, Tống Sơn Hà, một thành viên của phe Tề vương, thấy Tề vương đến, còn hy vọng, Tề vương hôm nay đến có thể cứu y ra khỏi nguy hiểm.
Nhưng từ đầu đến cuối, Tề vương không nói gì. Quan trọng nhất là Hình bộ đưa ra chứng cứ xác thực, không thể chối cãi. Cuối cùng không còn cách nào, y đành ký tên lên bản tội trạng.
Sau khi quan sai Hình bộ dẫn y xuống, Thái tử mới nói với Tề vương:
Cừu Tuấn Cao nghiêm túc, đứng dậy:
Thái tử khoát tay cười nối:
Rồi quay về Tề vương, hỏi:
Tề vương đứng dậy, chắp tay, nói với Thái tử:
Thái tử ca ca nói phải, đều là những tên tiểu nhân kia nói năng lung tung. Hôm nay mời Thái tử ca ca đến nghe án, vừa hay có thể xóa bỏ tin đồn Cừu Thượng thư thẩm án bất công.
Như vậy rất tốt.
Thái tử gật đầu nói:
Phụ hoàng Bắc tuần, giao chuyện triều đình cho đệ và ta, nhưng chuyện quốc gia nhiều như vậy, sao có 2 ta có thể xử lý hết? Nói đến cùng, chúng ta vẫn cần dựa vào những trụ cột trong triều như Cừu Thượng thư ủng hộ chúng ta. Bọn họ đều là những nhân sĩ lão thành, mưu lược, một lòng vì công vụ, những tên thấp hèn đó lo sợ trong lòng, hãm hại sau lưng, chuyện này có thể lý giải. Doanh Nhân, đệ nói đúng không?
Thái tử ca ca nói phải.
Tề vương vội đáp, trong lòng nóng như lửa đốt. Đã đến trưa, sao trống kêu oan ngoài Hình bộ vẫn chưa vang lên.
Trống đặt bên ngoài Hình bộ gọi là Thiên cổ, nếu không phải có oan tình lớn, không thể tùy ý gõ trống, nhưng tiếng trống đã vang lên thì Hình bộ phải lập tức mở xét thẩm.
Thái tử cười, nói:
Thấy Thái tử sắp đi, Tề vương vội vàng. Thái tử đi rồi, kịch hay phía sau không thể diễn được, trong lòng thầm nghĩ, có khi nào đã có sơ xuất gì?
Thấy Điền Hậu đẩy xe lăn đi, Cừu Tuấn Cao và các quan viên Hình bộ đều khom lưng chào, Tề vương vội quá, liền nói lớn:
Xe lăn dừng lại, Thái tử quay đầu lại:
Còn có chuyện gì?
Cái đó...!
Tề vương hoảng loạn, nhưng may hắn cũng không ngu dốt, vội nói:
Thái tử cười ôn hòa:
Tề vương miễn cưỡng cười, vẫn chưa nghe thấy tiếng trống, lòng nghĩ chắc đã có biến cố, cơ hội tốt lần này đành để lỡ rồi.
Một lần nữa, xe lăn đi về phía trước, gần đến cửa chính thì nghe thấy tiếng trống:
Tiếng trống nổi lên, mọi nỗi thất vọng của Tề vương tiêu tan hết, thất thanh nói:
Thái tử nhíu mày, Cừu Tuấn Cao bước lên, nói với Tề vương:
Phụ quốc, đó là Thiên Cổ, có người kêu oan, Thiên Cổ van lên, phải mở xét thẩm...!
Đã như vậy, chúng ta cũng không quấy rầy.
Thái tử nói:
Tề vương bước nhanh về phía Thái tử, cố giữ bình tĩnh, nói:
Thái tử ca ca, nghe nói Thiên Cổ này không thể tùy ý đánh lên, ắt phải có oan tình rất lớn. Hôn nay vừa hay, hay là chúng ta ở lại xem oan tình lớn thế nào?
Đệ muốn ở lại xem xét thẩm?
Thái tử ca ca, nếu thật sự là oan ức lớn, Thái tử ca ca với tư cách là Giám quốc, có thể giải oan cho họ.
Tề vương nói:
Thái tử nhìn Doanh Nhân một hồi rồi nói:
Doanh Nhân, quốc sự rất nhiều, Hình bộ đã có hình bộ xử lý, nếu có chuyện gì cũng can thiệp, chúng ta cũng không thể xem xét hết được, hơn nữa lại khiến quan viên các nha môn khó tự kiềm chế.
Thái tử ca ca, nếu là ngày thường, đương nhiên không thể đặc biệt đến xem xét xử. Chỉ là chúng ta hiện tại đã ở đây, có oan uổng lớn vào công đường, sao không nghe xem oan tình thế nào?
Thái tử nhìn Doanh Nhân một lần nữa, hỏi:
Thật sự muốn nghe xét xử?
Mọi chuyện vẫn nghe Thái tử ca ca!
Tề vương không giấu nổi ý nghĩ muốn ở lại.
Thái tử thở dài, quay đầu lại, ra hiệu cho Điền Hậu quay xe lại, tiếp tục chờ xử án.
Thái tử và Tề vương môt lần nữa trở lại vị trí của mình. Cừu Tuấn Cao chắp tay về phái hai vị hoàng tử, vẻ mặt nghiêm nghị, lại ngồi vào vị trí chủ thẩm, sai dịch Hình bộ đứng nghiêm hai bên. Cừu Tuấn Cao đập mạnh đường mộc, trầm giọng nói:
Một lát sau, thấy vài tên sai dịch dẫn 2 người lên, một nam một nữ.
Người đàn ông tầm 23 – 24 tuổi, tướng mạo bình thường, ngược lại cô gái eo nhỏ châm dài, da trắng, mũi đẹp, môi anh đào, rất xinh đẹp.
Quần áo 2 người đều bình thường. Tề vương nhìn thoáng qua liền biết đó chính là vợ chồng Trần Quả. Y thầm nghĩ, nếu Cừu Phưởng đã mang về làm phu nhân thì Cừu Tuấn Cao cũng biết. Ông liếc mắt nhìn y, chỉ thấy hai mắt y trợn lên, nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vợ chồng Trần Quả, không có vẻ ngạc nhiên.
Tề vương cau mày, thầm nghĩ, sao tên Cừu Tuấn Cao này thấy con dâu Trần gia lại không biến sắc.
Nhưng rồi y cũng thoải mái. Theo như Lăng Vô Hư nói, Cừu Phưởng chỉ là nhất thời có hứng thú với con dâu Trần gia, sau 2 tháng liền lãnh đạm. Hơn nữa, Cừu Phưởng làm nhiều chuyện ác tại huyện Thu Hộ, những chuyện này y không những phải giấu triều đình mà không dám để Cừu Tuấn Cao biết. Con dâu Trần gia nhất định là giấu trong phủ, không cho Tuấn Cao biết, hơn nữa, Tuấn Cao quanh năm ở kinh thành, một năm cũng khó về quê đến 1 lần, đương nhiên cũng chưa từng thấy con dâu Trần gia.
Vợ chồng Trần Quả bước vào công đường, nhìn hai bên, kinh ngạc “ba” lên một tiếng. Cừu Tuấn Cao vội quát:
Hai vợ chồng họ nhìn nhau, do dự một chút, nhưng vẫn quỳ xuống.
Cừu Tuấn Cao hỏi.
Người đàn ông đáp.
Cừu Tuấn Cao gật đầu, hỏi:
Các ngươi có oan khuất gì? Sao phải gõ Thiên Cổ?
Oan tình rất lớn, không thể không gõ.
Người đàn ông ngẩng đầu lên:
Tề vương thả lỏng tinh thần, quả nhiên là vợ chồng họ. Thời cơ vừa đúng lúc, cũng không phải là quá muộn, liền phấn chấn, ngồi thẳng lên.
Cừu Tuấn Cao nhíu mày.
Người đàn ông cao giọng nói:
Y ngừng lại, vẻ mặt tức giận nhưng lại không nói tiếp.
Nữ nhân Trần Điền thị cũng cúi mặt, người run rẩy.
Cừu Tuấn Cao quang minh lỗi lạc, nói.
Trần Quả do dự một chút rồi nói:
Ngày thảo dân kết hôn, thê tử liền bị kẻ khác... bị kẻ khác cưỡng hiếp, sau đó cướp đi. Gia phụ vì chuyện này mà vào kinh cáo trạng giải oan, lại bị hại dọc đường... thù giết cha, mối hận cướp vợ oan ức ngút trời, chỉ có thể vào kinh khiếu nại!
Bốp!
Tiếng đường mộc vang mạnh lên, Cừu Tuấn Cao lạnh lùng nói: