Tuyết rơi dày đặc, bay trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân đến, Điền Hậu mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Cừu Như Huyết bước đi loạng choạng, từ từ bước đến.
Ngực Cừu như Huyết còn đang chảy máu, nhát đao trên đùi kia cũng khiến dùi y đầm đìa máu, nhưng ánh mắt y lại sáng lên. Thấy ánh mắt y, Điền Hậu cảm nhận được một sự sỉ nhục chưa từng có.
Y không tiến đến quá gần, đứng cách Điền Hậu vài bước, dừng lại, thấy vết máu chảy ra từ cánh tay bị chặt của Điền Lợi, than:
Quỷ Đao quả là danh bất hư truyền, hôm nay cũng xem như biết được danh nghĩa Quỷ đao!
Vì sao...!
Điền Hậu như trong mộng, lúc này không cảm nhận được sự đau đớn của việc đứt tay:
Sao lại như vậy? Sao có thể... Ngươi dùng chiêu gì?
Ngươi hỏi ta chiêu thức phá tuyệt kỹ Huyễn tứ đao?
Y cười nhạt, lắc đầu nói:
Điền Hậu run người:
Trong chốc lát, tê dại nói:
Ngươi học chiêu này từ đâu? Đây là ai truyền thụ cho ngươi?
Không ai truyền thụ.
Y lắc đầu nói:
Ta bỏ ra ba tháng, tự mình nghĩ ra...!
Bỏ ra ba tháng?
Toàn thân Điền Hậu run lên.
Đương nhiên là Điền Hậu không tin.
Quỷ đao, ảo ảnh y luyện đao từ khi lên 10, đến nay đã hơn 30 năm.
Tuyệt chiêu này y đã bỏ ra hơn 20 năm mới ngộ ra ý nghĩa sâu xa của nó, cũng mới luyện thành Quỷ đao ảo ảnh.
Thế mà Cừu Như Huyết lại nói nhẹ nhàng rằng y bỏ ra 3 tháng, liền nghĩ ra được Phá quỷ đao. Mà chiêu thức không hề có danh tiếng này lại có thể dễ dàng phá giải Quỷ đao ảo ảnh bản thân luyện hơn 20 năm, lại còn chặt đứt một cánh tay của mình, điều này khiến y không thể tin nổi.
Y đương nhiên không tin tên Cừu Như Huyết này tự mình nghĩ ra chiêu thức này, lại càng không tin chỉ bỏ ra 3 tháng lại có thể tạo ra đao pháp.
Cừu Như Huyết vốn dùng đao bằng tay phải, nhưng tay phải của hắn đột nhiên bị Lỗ Thiên Hữu tập kích, chặt đứt. Từ đó về sau, y đã luyện Tả thủ đao.
Đối với người luyện đao, dường như đều là dùng tay phải, tay trái rất hiếm gặp. Mà dù có dùng tay trái cũng không thể thông thuận như tay phải được.
Trước đây y cũng dùng tay phải, cũng luyện qua Tả thủ đao. Sau khi tay phải bị chặt đứt, y bất đắc dĩ phải dùng tay trái.
Điền Hậu lại không giống vậ có thể sử dụng đao bằng cả hai tay, hơn nữa uy lực cũng không hề nhỏ. Thông thường y không hay dùng tay trái, đơn giản tay trái là sát chiêu thực sự của y. Tinh hoa trong đao pháp của y đều là dùng tay trái thi triển. Tuyệt kỹ của y cũng chỉ có tay trái mới có thể thi triển ra được.
Nhưng hiện tại, tay trái y đã bị chém đứt, cũng giống như tinh hoa đao pháp mấy chục năm của y bị phế bỏ. Đả kích này với y không hề nhỏ!
Cừu Như Huyết nhìn y, thản nhiên nói:
Ta không cần lừa gạt một người sắp chết, chiêu này đúng là ta dùng ba tháng để nghĩ ra. Tất nhiên nếu không phải sớm biết Quỷ đao của ngươi có chiêu này, e rằng ta đã không nghiên cứu Phá quỷ thức này.
Ngươi...lời này có ý gì?
Có thể ngươi đã quên, ngươi đã dùng chiêu thức này với một người.
Cừu Như Huyết thản nhiên nói:
Đồng tử Điền hậu co lại.
Y đột nhiên nghĩ ra, đến ngày hôm nay, có thể sống sót dưới Quỷ đao ảo ảnh của y, trước Cừu Như Huyết chỉ có một người.
Sở Hoan!
Không sai, y đã từng động thủ với Sở Hoan, trong lòng còn có suy nghĩ giết người, liền thi triển chiêu này, lại bị Sở Hoan phá giải.
Cừu Như Huyết chậm giãi nói:
Đồng tử Điền Hậu co lại, cuối cùng y cũng hiểu ra mình bị Sở Hoan đánh bại.
Sở Hoan là người duy nhất còn sống dưới tuyệt chiêu của y, hơn nữa dưới điện quang hỏa thạch, hắn lại có thể nhìn rõ chiêu pháp của mình, bên hắn lại có một tên Cừu Như Huyết yêu đao vô cùng, lại còn thích dùng đao khắc đao.
Điền Hậu cắn chặt răng, rồi đột nhiên cười ha hả.
Ngươi cười cái gì?
Đao của ngươi thực sự đã thắng ta, nhưng... đêm nay ngươi vẫn thất bại.
Điền Hậu cười nói:
Cừu Như Huyết run rẩy, thần sắc ngưng đọng, đứng dậy, đúng lúc này âm thanh giẫm lên tuyết truyền đến. Theo đó, có vài người đang tiến về phía giật mình, tưởng rằng hai tay bị chặt đứt của Điền Hậu hồi phục.
Dù y đã phá giả tuyệt chiêu của Điền Hậu, nhưng trước đấy cũng đã cật lực đấu, thể lực và tinh lực đều tiêu hao rất lớn. Hơn nữa, y lại bị trúng hai đao, dù không nguy hiểm nhưng mất rất nhiều máu, lúc này đã không còn sức lực, nếu hai tên kia quay lại, mình y không thể địch nổi.
Chợt nghe bên đó truyền đến tiếng la:
Là giọng của Lô Hạo Sinh, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm, liền vội hét lớn đáp lại:
Bóng người bước nhanh lại, giọng Vương gia truyền đến:
Nghe thấy giọng Tề vương, y vô cùng vui mừng. Điền Hậu thì biến sắc, môi run lên, thất thanh nói:
Chuyện này... chuyện này không thể...!
Cát nhân ắt có thiên tướng!
Y thở phào nhẹ nhõm nói:
Tề Vương ôm Lăng Sương đến, trên người nàng đắp xiêm y, là áo bông của Tề Vương. Tề Vương chỉ mặc áo trong, Trưởng Sử Lô đứng bên cạnh. Thấy y đứng bên một cây đại thụ, Tề Vương thở phào nói:
Bỗng thấy Điền Hậu quỳ trên đất, Tề Vương tức giận, lạnh lùng nói:
Điền Hậu thấy Tề Vương vẫn sống, tâm như tro tàn. Y lại bại dưới tay Cừu Như Huyết, tay trái bị chém đứt, lại càng buồn thêm. Lúc này lại thấy Tề Vương không hề bị giết, y lại càng mất hết can đảm.
Y lạnh lùng nhìn Tề Vương rồi nhắm mắt, không nói thêm gì.
Cừu Như Huyết đến bên Tề Vương.
Hiện tại đã sống không bằng chết.
Y... cánh tay y bị đứt rồi?
Tề Vương giật mình, nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy cánh tay bị đứt kia trên tuyết. Thần sắc ngài liền thay đổi, cười phá lên, nói lớn:
Điền Hậu run lên, không nói gì.
Thấy Tề vương ôm nàng, y nhíu mày, rất lo Lăng Sương gặp bất trắc. Khi y rời đi theo quân Tây quan, Sở Hoan không chỉ dặn phải bảo vệ an toàn cho Tề vương mà cả Lăng Sương nữa. Nếu nàng gặp bất trắc, sẽ khó bàn giao cho hắn.
Tề Vương lập tức nói:
Y nói:
Y quay sang nhìn Điền Hậu hỏi:
Vương gia, tên Điền Hậu này xử trí thế nào? Chỉ cần Vương gia hạ lệnh, ngay bây giờ có thể chém chết y...
Được, một đao giết y!
Mắt Tề Vương ánh lên vẻ phẫn nộ, lời vừa nói ra, lập tức lắc đầu:
Vương gia ôm Lăng Sương, tiến lại phía Điền Hậu, Cừu Như Huyết không hề buông lỏng đề phòng, đi theo vương gia. Tề Vương nhìn Điền Hậu, lạnh lùng nói:
Điền Hậu nheo mắt lại, nhưng không nói gì.
Tề Vương hừ một tiếng:
Quay người liền đi, Cừu Như Huyết và Lô Hạo Sinh theo sau. Đi được một đoạn, Cừu Như Huyết quay lại nhìn, chỉ thấy Điền Hậu như quỷ trên tuyết, co người lại, như một con chó.