Đại hôn của Sở Hoan sắp đến, tuy hắn vẫn chưa thông báo cho quan viên của các châu phủ huyện nhưng một số quan viên ở khu vực lân cận Sóc Tuyền thì đã biết tin tức. Có một vài quan viên còn gửi quà mừng đến trước. Mọi người đều biết Sở Hoan không thích khoản này trên quan trường, Sở Hoan dùng người luôn lấy tài làm số một, cũng không vì sự nặng nhẹ của lễ vật mà có sự phân biệt cho nên đưa lễ vật đến cũng không tính là sẽ được hậu trọng mà đều tỏ chút thành ý, chúc phúc cho hôn lễ của Sở Hoan.
Những địa phương xa, người biết không nhiều. Hơn nữa, Sở Hoan đã hạ lệnh, quan viên từ trên xuống dưới của các châu phủ huyện phải tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, làm việc công bằng, không được vì hôn lễ của Tổng đốc mà làm to chuyện.
Sở Hoan nghĩ tới cái gọi là thực thi thử nghiệm thành luật trong trí nhớ của mình, chẳng qua trước mắt Tây Quan chưa thể coi là ổn định, hết thảy chỉ có thể tiến hành từ từ, đạo pháp lệnh này tạm thời vẫn chưa ban bố xuống dưới.
Tuy không làm to chuyện nhưng có một số người bắt buộc phải có mặt ví dụ như Bùi Tích.
Bùi Tích là huynh trưởng kết nghĩa của Sở Hoan. Sở Hoan hiện tại lại không có phụ mẫu huynh đệ, chỉ có cha con bác Lý vẫn ở Vân Sơn. Sau khi Sở Hoan ổn định ở Sóc Tuyền cũng có phái người đến đón cha con bác Lý qua nhưng cha con bác Lý lại từ chối khéo. Chỉ nói ông là người nam không quen với khí hậu, hơn nữa hiện tại còn đang dạy học không nỡ bỏ dở, lại nói tuy từ Tây Sơn đến Tây Quan chỉ có mấy trăm dặm đường đi nhưng tuổi ông đã cao, khó chịu nổi cảnh lặn lội đường xa nên Sở Hoan không có cách nào, chỉ có thể phái người đưa chút ít ngân lượng. Hôn sự lần này cũng đã phái người đến trước nhưng không biết Cữu gia có tới hay không, ngộ nhỡ cha con bác Lý không chịu tới thì hiển nhiên sẽ lấy người huynh trưởng Bùi Tích này làm chủ hôn. Hơn nữa, so với thế cục tuyến Nam thì tuyến Tây lại không tính là căng thẳng. Ở tuyến Tây dù sao cũng bố trí không ít binh mã, bất luận là tướng lĩnh quan viên của tuyến Tây hay tuyến Nam Sở Hoan một người cũng không triệu hồi nhưng Bùi Tích bắt buộc phải trở về gấp. Mà Bùi Tích sau khi biết thời gian hôn lễ của Sở Hoan thì sắp xếp tốt quân vị trong tay rồi cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về Sóc Tuyền.
Hai huynh đệ muốn gặp mặt, Bùi Tích đương nhiên không thể không đem phòng ngự ở tuyến Tây giúp Sở Hoan xây dựng một phen, như hiện tại quân tuyến Tây chủ yếu phân bố ở núi Hồ Lô và thành Hạ Châu.
Hạ Châu quản lý mấy huyện nhưng vì binh lực yếu kém, dưới loại tình thế này, chia binh đóng giữ đương nhiên không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Chiến lược của tuyến Tây là lấy phòng là chính, mà trung tâm của phòng vệ lại là lấy thành Hạ Châu làm chủ, núi Hồ Lô làm một hàng rào bảo vệ tự nhiên, Bùi Tích đã đóng giữ một phần binh lực, có tác dụng ngăn cản quân
Thiên Sơn.
Trong ngoài thành Hạ Châu đã tiến hành một loạt chuẩn bị cho chiến trận, mà ở bên Thiên Sơn tuy vẫn chưa có động thái quá lớn nhưng một bộ phận binh mã đã về tập kết ở khu biên giới. Quân Thiên Sơn dùng kỵ binh làm chủ, Sở Hoan hiểu rõ nếu quân Thiên Sơn thực sự muốn hành động, tốc độ sẽ rất nhanh, toàn bộ Tây Bắc với năng lực cơ động của Thiên Sơn như đếm trên đầu ngón tay.
Sở Hoan cuối cùng cất tiếng hỏi.
Bùi Tích nói:
Dừng lại một chút rồi hỏi:
Sở Hoan gật đầu nói:
Hắn nhìn bốn phía không người, hạ giọng nói:
Nếu như tin tức chính xác, Chu Lăng Nhạc từng phái người tìm Cam Hầu, chuẩn bị kết thân gia với Cam Hầu.
Thân gia?
Bùi Tích cau mày nói:
Chuyện này là sao?
Chu Lăng Nhạc đã bí mật phái người đến cầu thân với Cam Hầu, hơn nữa bên Cam Hầu đã đồng ý gả muội muội Cam Ngọc Kiều cho em trai Chu Lăng Khải của Chu Lăng Nhạc.
Sở Hoan thần sắc ngưng trọng:
Bùi Tích “Ồ” một tiếng nói:
Sở Hoan gật đầu nói:
Đệ cũng nghĩ như vậy. Đại ca, Chu Lăng Nhạc đem lại lợi ích gì cho Cam Hầu mà lại đồng ý cùng Lăng Chu Nhạc hợp tác vậy.
Trước mắt việc hôn nhân chưa thành nên rất khó để dự liệu.
Bùi Tích nói:
Cam Hầu không phải là kẻ ngu, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau chẳng phải càng có lợi đối với y sao? Có thể y mượn cơ hội này để ra giá?
Việc hôn sự đã định, điều này chính bản thân Cam Ngọc Kiều tự mình đến thông báo.
Cam cô nương tự mình tới?
Bùi Tích hơi cau mày.
Sở Hoan đối với Bùi Tích đương nhiên không có gì giấu diếm, lập tức đem tin tức hôm trước Cam Ngọc Kiều gửi thư đến thông báo nói qua một lượt, Bùi Tích thở dài:
Xem ra kiến thức của Cam Hầu còn không bằng được một cô gái. Cam cô nương này lại là một nữ nhân hào kiệt... Vậy Cam cô nương hiện tại có phải đã quay về đại doanh Tây Bắc rồi không? Cam Ngọc Kiều coi như có tức giận nhưng nàng dù sao cũng là muội muội của Cam Hầu, huynh trưởng như cha, hôn nhân đại sự này nếu như Cam Hầu thực sự kiên trì, Cam Ngọc Kiều cũng không thể không nghe theo.
Lúc đó đệ cũng cảm thấy việc này rất khó giải quyết, chỉ là Cam cô nương nghĩ tới một biện pháp. Đệ thấy biện pháp này cũng có chút hồ đồ nhưng trước mắt thực sự vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Sở Hoan hạ giọng nói:
Sau khi Cam cô nương tới cũng không quay trở về đại doanh Tây Bắc, hôm nay vẫn còn ở Sóc Tuyền.
Hả?
Bùi Tích nhẹ giọng hỏi:
Sở Hoan lắc đầu nói:
Con mắt Bùi Tích hơi sáng cười nói:
Đây là chủ ý của Cam cô nương đưa ra?
Cam cô nương trên đường đến Sóc Tuyền đã quyết định như thế.
Sở Hoan thở dài:
Bùi Tích khẽ vuốt cằm:
Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ sói, một lòng muốn độc bá Tây Bắc nhưng trong lòng còn có nỗi sợ sệt, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Cam Hầu và y kết thân gia, lực lượng trong tay hai người đủ để bình định Tây Bắc. Đừng nói chúng ta bây giờ cùng Tây Bắc xung đột vũ trang, cho dù chúng ta cùng Tây Bắc hóa chiến tranh thành hòa bình thì tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn chúng.
Đúng là như vậy.
Sở Hoan nói:
Đại ca, với tính tình của Chu Lăng Nhạc, chỉ cần em gái của Cam Hầu được đưa đến thì hôn sự này như ván đã đóng thuyền, Cam Hầu chỉ có thể cùng tiến cùng lui với hậu cố vô ưu. Bất kể tình thế của chúng ta và Bắc Sơn như thế nào, quân Thiên Sơn tất sẽ xuất quân quy mô lớn.
Có được sự ủng hộ của Cam Hầu, y tất sẽ nhúng tay vào chiến sự giữa chúng ta và Bắc Sơn.
Bùi Tích biểu thị tán thành lời này của Sở Hoan:
Sở Hoan thở dài:
Bùi Tích cười nói:
Chỉ e như vậy thì Chu Lăng Nhạc sẽ càng lo lắng. Nhị đệ, Cam cô nương đến Sóc Tuyền, ẩn náu ở bên này Cam Hầu không biết sao?
Dựa theo cách nói của Cam cô nương, nàng là lén lút trốn khỏi đại doanh Tây Bắc, hơn nữa ăn mặc cải trang cũng không ai biết được tung tích của nàng.
Sở Hoan nói khẽ:
Sau khi đến Sóc Tuyền, ta cũng đã bảo mật nghiêm ngặt đối với hành tung của nàng. Nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn, bất luận là Cam Hầu hay Chu Lăng Nhạc đều sẽ không biết được hành tung của nàng hoặc có lẽ Cam Hầu cũng sẽ không nghĩ tới Cam cô nương sẽ lén trốn đến Sóc Tuyền.
Vậy thì tốt rồi.
Bùi Tích nói:
Sở Hoan cười nói:
Bùi Tích khẽ vuốt cằm như có điều suy nghĩ, hơi trầm ngâm, nói khẽ:
Sở Hoan nói khẽ:
Hắn ghé sát vào tai Bùi Tích, thủ thỉ đôi câu, Bùi Tích cười nói:
Thời gian nói chậm thì cũng chậm mà nói nhanh thì cũng nhanh, trong không khí vui mừng ở thành Sóc Tuyền, hôn sự của Sở Hoan đảo mắt cái đã đến. Bởi vì phải cưới vợ vào cửa, Lễ bộ tư Phạm Huyền đặc biết sắp xếp, Lâm Lang trước đại hôn lễ một ngày đi vào phủ của Tô lão thái gia, ngày đại hôn lễ sẽ từ cửa Tô phủ đi ra, còn Lâm Đại Nhi dưới sự đồng ý của nàng đã nhận một trong bảy họ tộc ở Tây Quan Tiền Bá Duy làm nghĩa phụ rồi vào ở Tiền phủ trước một ngày. Về phần Tố Nương, tuy khi Sở Lý Thị vẫn còn sống đã cử hành hôn lễ đơn sơ cho nàng nhưng Sở Hoan cũng biết khi đó ít người, hơn nữa nghi thức quá mức keo kiệt, thực sự đã ủy khuất cho nàng, nên lần này cũng coi như là bổ sung thêm một số nghi thức một cách long trọng. Hồng gia của bảy họ Tây Quan biết được Lâm Đại Nhi đã bái Tiền Bá Di làm nghĩa phụ, muốn xuất môn từ Tiền gia, đang hối hận vì không kịp đến thì nghe Phạm Huyền nói đến việc này, không nói hai lời, chủ động đến thăm, yêu cầu nhận Tố Nương làm con gái đỡ đầu.
Người xử lý việc hôn sự Phạm Huyền đương nhiên cầu còn không được, mà Hồng gia ở Tây Bắc cũng thuộc hào môn đại tộc, Hồng Thắng Đào thu nhận Tố Nương làm con gái đương nhiên cũng không ủy khuất Tố Nương, Tố Nương sau khi biết được cũng không phản đối.
Chỉ có mấy ngày, ba vị thê tử của Sở Hoan đều đã có quan hệ với vài đại gia tộc trong bảy họ Tây Quan. Chỉ là điều khiến Sở Hoan sầu muộn chính là Mỵ Nương quyến rũ kia vẫn chưa có tin tức, Sở Hoan phái Kỳ Hồng dẫn người đi tìm khắp nơi, nàng ta biến mất không thấy đâu, điều này đã khiến hắn phiền muộn lo lắng.
Trước đêm hôn sự, trong phủ trên dưới tiến hành kiểm tra lần cuối cùng, Phạm Huyền ở trong phủ, nói cho Sở Hoan trình tự cũng như lễ nghi liên quan của hôn sự ngày mai, bỗng nhìn thấy Kỳ Hồng vội vàng tới, bẩm:
Sở Hoan không lấy làm lạ, những ngày này số người đưa lễ không phải là ít, phân phó nói:
Trước tiên sắp xếp tại sảnh uống trà, nói cùng Phạm chủ sự nói chuyện xong đi gặp họ sau.
Sở đốc, không phải...!
Trên tay Kỳ Hồng bê một hộp gỗ nhỏ:
phong thư...!
Gã tiến lên phía trước, đặt hộp xuống bàn, hai tay trình bức thư lên.