Sở Hoan và Bạch hạt tử thì thầm bàn chuyện hậu sự. Nếu Linh Già chết, tuy rằng không phải chuyện quá lớn, nhưng cũng phải tìm một khu đất mua cỗ quan tài an táng.
Như Liên chỉ là một tiểu cô nương 14, 15 tuổi, quá ngây thơ, nếu không giúp cô thì cô cũng chẳng biết phải làm gì cả.
Đang thảo luận, thì nghe từ trong phòng vọng ra tiếng khóc đau đớn, Như Liên đang nức nở gọi tên sư phụ. Sở Hoan và Bạch hạt tử lòng trầm xuống.
Bọn họ biết, Linh Già sư thái đã qua đời.
Sở Hoan bỗng nhiên đứng dậy, do dự một chút, lại ngồi xuống. Bạch hạt tử chưa kịp thắc mắc, hắn đã hạ giọng nói:
Bạch hạt tử gật đầu.
Chỉ có điều tiếng khóc của Như Liên vọng rất xa, Vương Hàm và Liễu béo ở bên ngoài nghe thấy, còn tưởng bên trong xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, thấy Sở Hoan ngồi ở đại sảnh, tiếng khóc từ buồng trong phát ra, đều ngơ ngác nhìn nhau, lấy làm kỳ quái.
Sở Hoan thấy hai người đến, liền nói:
Hai người vốn đã nhận lệnh của Vệ Thiên Thanh là để làm ban sai cho Sở Hoan, nên vội vàng chắp tay lại:
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
Sở Hoan chưa từng lo việc tang lễ, nên không biết bắt đầu thế nào.
Vương Hàm vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng Liễu béo thì có chút thay đổi, mày hơi nhăn lại. Sở Hoan nhìn thấy, thản nhiên hỏi:
Liễu béo biết Sở Hoan hỏi mình, vội đáp:
Trong lòng gã buồn bực vô cùng, dẫu sao thì lo liệu tang sự cũng chẳng phải là việc vui vẻ.
Vương Hàm cũng chắp tay nói:
Sở Hoan nghe vậy cũng hiểu, Vương Hàm là người biết làm việc.
Vương Hàm tiếp tục nói:
Bạch hạt tử cũng nói:
Gã đứng dậy định đi, Sở Hoan chợt nhớ ra chuyện gì, vội lên tiếng:
Bạch hạt tử hỏi:
Làm sao vậy?
Chúng ta ở đây bàn việc, thiếu chút nữa quên chuyện quan trọng.
Sở Hoan cười khổ:
Bạch hạt tử cũng vỗ trán:
Bất chợt, có hai tiếng bụng sôi vang lên, Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
Liễu béo đỏ mặt lên:
Đại nhân… là bụng thuộc hạ…
Bụng không ổn?
Sở Hoan nhíu mày.
Liếu béo lắc đầu, lúng túng nói:
Đa tạ Vệ tướng đại nhân quan tâm, không phải bụng bất ổn, mà là… mà là…
Đói bụng!
Vương Hàm bên cạnh nói rõ ràng:
Sở Hoan ngẩn ra, lập tức hiểu. Đêm qua sau khi xảy ra việc, Sở Hoan thủ hộ đến hừng đông. Trời vừa sáng, lại dẫn mấy người vội vàng đến thị trấn, dọc đường đi thật đúng là không ăn gì.
Liễu béo xấu hổ đỏ cả mặt:
Nhưng bụng gã thì lại sôi lên.
Sở Hoan dở khóc dở cười, nhìn Bạch hạt tử nói:
Bạch hạt tử đáp ứng một tiếng, rồi đi ra cửa.
Liễu béo lúc này mới cùng Vương Hàm đi vào trong viện, thấy Sở Hoan đã đi vào buồng trong, Liễu béo hạ giọng lắc đầu nói:
Vương Hàm bình thản:
Liễu béo bĩu môi:
Vương Hàm lãnh đạm liếc nhìn gã, hỏi:
Liễu béo ngẫm nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
Vương Hàm chậm rãi nói tiếp:
Hôm nay kỳ thật ta rất thoải mái!
Thoải mái?
Liễu béo ngạc nhiên hỏi:
Bắt ngươi xử lý tang sự, mà ngươi còn thoải mái?
Tất nhiên!
Vương Hàm cười nói:
Nói tới đây, gã lắc đầu, thở dài.
Liễu béo trong lòng giật thót lên, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
Vương Hàm nghiêm nghị nói:
Liễu béo ngẫm nghĩ một chút, đáp:
14 năm.
14 năm?
Vương Hàm cười ha hả:
Liễu béo có chút xấu hổ, lại đã nghe Vương Hàm nói tiếp:
Liễu béo thì thầm:
Vương Hàm lắc đầu:
Không phải!
Vậy có ý gì?
Vệ tướng rất lợi hại, tiền đồ sáng lạng.
Vương Hàm thản nhiên nói:
Liễu béo lắc đầu thở dài:
Không có!
Theo ta được biết, Vệ Sở quân Thiên hộ bị đuổi khỏi phủ Chỉ huy sứ, hơn nữa, bị chặt đứt một cánh tay, cánh tay của hắn, chính là Sở Vệ tướng chém đứt, bản lĩnh như vậy, ngươi xem có mấy ai có?
Liễu béo thay đổi nét mặt:
Thật sao?
Trong đầu ngươi mỗi ngày chỉ có mông ngực nữ nhân thôi. Việc đó hiển nhiên rồi, ngươi không cần phải hồ nghi.
Vương Hàm thản nhiên nói.
Liễu béo đỏ mặt lên, khuyết điểm lớn nhất của gã, đúng là háo sắc.
Vương Hàm hạ giọng nói:
Liễu béo nghiêm nghị nói:
Lão Vương, ngươi quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi nói đúng, nhưng lời hôm nay, có vài phần đạo lý.
Cho nên ngươi về sau hãy xem việc ở bên Sở Vệ tướng là cơ hội đi.
Vương Hàm vỗ đầu Liễu béo:
Liễu béo phẩy tay, nghiêm nghị nói:
Vương Hàm lạ lẫm nhìn Liễu béo, lắc đầu:
Lúc này một gã tiểu nhị khách điếm đã đến gọi hai người đi ăn. Vương Hàm sửa sang lại y phục, nghênh ngang đi vào. Liễu béo nhìn theo bóng dáng của Vương Hàm, trong lòng hạ quyết tâm, ngày sau Sở Hoan có bất cứ điều gì sai khiến, mình quyết không thể chậm chân hơn Vương Hàm.
Gã đảo tròng mắt lia lịa, đột nhiên cười ha hả, cũng không đi ăn cơm, lấy tay xoa xoa cái bụng, đứng ở trước phòng nghiêm túc cảnh giới, lòng thầm nghĩ: “Lão Vương thật sự là ngu, bây giờ ta cứ đứng ở đây, Vệ tướng đại nhân thấy ta làm hết phận sự, nhất định sẽ càng thêm tín nhiệm ta. Lão Vương, ngươi sao dám so đo với ta chứ?”
Sở Hoan đi vào trong phòng, nhìn thấy Như Liên nắm lấy tay Linh Già sư thái khóc sướt mướt, thân hình gầy yếu không ngừng run rẩy, trong lòng cũng thấy bùi ngùi.
Hắn biết chuyện này khiến Như Liên đau đớn thế nào. Nhìn thân hình nhỏ bé đáng thương lọt thỏm trong cái áo bông, Sở Hoan chỉ muốn ôm tiểu ni cô vào lòng mà an ủi một phen. Nhưng biết cô là người xuất gia không thể làm thế, nên ngồi xuống, đột nhiên kêu lên một cách kinh ngạc:
Như Liên quay đầu lại hỏi:
Đã thấy Sở Hoan ngẩng đầu lên nhìn nhóc nhà, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc…