Tiếu phu nhân còn đang ù ù cạc cạc không hiểu gì thì một bàn tay đặt lên trên đôi vai thơm của ả. Tiếu phu nhân sực tỉnh, khẽ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy La Định Tây lúc này đã đứng ở ngay bên cạnh.
La Định Tây hỏi với vẻ chăm sóc ân cần.
Khí sắc của ả có vẻ không tốt, có phải là....?
Thiếp không sao.
Tiếu phu nhân đứng dậy, không nhìn về phía thi thể của Tiếu Hằng, nói:
Rồi tiếp sau sẽ xử lý thế nào, chàng tự khắc phải biết chứ.
Phu nhân yên tâm.
La Định Tây khẽ cười nói:
Tiếu phu nhân hơi chau mày nói tiếp:
Chàng nói không sai. Tin Tiếu Hoán Chương qua đời tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài.
Chỉ cần nói với bên ngoài rằng Tiếu Hoán Chương đang bệnh. Phu nhân tạm thời giả cớ ở đây chăm người bệnh. Tất cả mọi việc còn lại, cứ giao cho ta giải quyết.
La Định Tây cất giọng nghiêm nghị:
Dừng một lát, y lại tiếp:
Nom bộ dạng của Tiếu phu nhân rất chán nản. Mối hận lớn của ả đã được báo thù. Vốn dĩ mọi việc rất đơn giản nhẹ nhàng. Nhưng, tinh thần của ả thì xem ra rất không ổn. Ả đi đến bên ghế, ngồi xuống, dáng vẻ tiều tụy.
La Định Tây đang muốn đi, nghĩ thế nào, y quay lại phía Tiếu Phu nhân, đỡ ả dậy, cười nói:
Nói xong, cả cái miệng đầy râu ria xồm xoàm áp tới, muốn hôn đôi môi đỏ của Tiếu phu nhân. Tiếu phu nhân đưa tay ngăn lấy, miễn cưỡng gượng cười nói.
La Định Tây khẽ “ồ” lên một tiếng. Y ghé sát vào bên tai Tiếu phu nhân, khẽ thì thào:
Rồi không quan tâm tới hai thi thể của Tiếu Hoán Chương và Tiếu Hẳng vẫn ở bên cạnh đó. Y ôm lấy cơ thể mềm mại của Tiếu phu nhân, ném ả lên giường. Sau khi cởi bỏ hai ba lần áo giáp, y nằm đè lên người ả.
Tiếu Phu nhân khẽ cau mày nói:
La Định Tây ngang ngược xé toang xiêm y của Tiếu phu nhân, hai gò bồng đảo tròn căng trắng như tuyết. Hai gò thiên thai ấy khẽ phập phồng như hai túi nước mềm mại. La Định Tây một tay nắm lấy một cái, nhào như nhào bột, rồi bắt đầu vân vê. Đôi túi nước ấy mềm mại phập phồng, căng cứng và biến hình liên tục trong tay y. Hơi thở gấp gáp, mắt long lanh, y cười nói:
Rồi y nhìn chằm chằm vào cơ thể trắng như tuyết của Tiếu phu nhân, nói tiếp:
Rồi y kéo chiếc váy của Tiếu phu nhân xuống. Nhưng ả lại nắm lấy váy, nói với vẻ hơi tức giận:
La Định Tây thấy đôi mày thanh tú của Tiếu phu nhân nhíu lại. Y cũng không nỡ ép, do dự một lát, y ngồi sang đầu giường, hỏi:
Phu nhân muốn nói chuyện chính sự là chuyện gì?
Tiếu Hoán Chương chết rồi, nhưng Sở Hoan vẫn chưa chết.
Nói rồi Tiếu phu nhân ngồi dậy, quấn lại vạt áo che lấy bộ ngực căng tròn. Ả búi lại mái tóc rồi nói:
La Định Tây cười ha hả, nói:
Hóa ra là phu nhân lo lắng chuyện này ư? Phu nhân yên tâm, ta đã nghĩ kỹ, Tiếu Hoán Chương không nói sai. Nếu tiếp tục đánh thì không thể thành công được. Chúng ta chỉ có thể nghị hòa thôi.
Hả?
Sở Hoan tiếp tục đánh Bắc Sơn, đối với hắn cũng chả ích gì.
La Định Tây nói:
Tiếu Phu nhân khẽ chuyển hướng nhìn, hỏi ngược lại:
Thế theo ý kiến của chàng thì sao?
Tất nhiên là đánh Tây Quan.
La Định Tây nói bằng giọng hết sức tự tin.
Tiếu phu nhân nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
Ý không tồi, Sở Hoan là người thông minh, hắn quyết không ngồi im nhìn Chu Lăng Nhạc thôn tính Bắc Sơn.
Chúng ta đều rõ điểm này, Chu Lăng Nhạc càng rõ hơn.
La Định Tây cười khẽ nói:
Tiếu phu nhân “à” lên một tiếng, hỏi:
Chu Lăng Nhạc đánh Tây Quan, chàng không chuẩn bị xuất binh sao?
Hai con trai đang tranh nhau, tại sao ta lại phải chui vào giữa để mà can ngăn.
La Định Tây chậm rãi phân tích nói:
Trên môi của Tiếu phu nhân hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, ả hỏi:
La Định Tây khẽ nâng cằm Tiếu phu nhân lên, nhìn vào gương mặt tuy đoan trang nghiêm nghị mà lại vô cùng quyến rũ mê hồn người khác ấy, rồi hỏi lại:
Đôi mắt Tiếu phu nhân chớp chớp, ả nói:
Ban đầu ta đã từng nói với chàng, ta giúp chàng nắm được quyền ở Bắc Sơn. Bắc Sơn giờ đã ở trong tay chàng, ta đương nhiên sẽ không can dự nữa.
Hươu chết về tay ai còn chưa rõ. Đợi được đến ngày đó, thì tính tiếp.
La Định Tây tiếp tục:
Tiếu phu nhân có chút kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức ả khẽ bật cười, nói:
Xem ra, ngươi so với Tiếu Hoán Chương thì còn muốn phóng tay hơn nhiều đấy.
Phu nhân, chỉ cần Sở Hoan đồng ý nghị hòa, điều binh sang phía Tây, tranh giành cao thấp với Chu Lăng Nhạc một phen. Nếu có phải trả thêm chút giá nữa, ta cũng sẽ không tiếc gì.
La Định Tây cười, y tiếp:
Tiếu phu nhân ngồi dựa vào đầu giường, hai tay ôm lấy ngực. Chiếc đùi thon dài dài vắt lên chiếc đùi khác. Tư thế của ả nhìn có vẻ kênh kiệu kiêu sa. Ả chỉ nhìn La Định Tây, không nói gì.
Một tay La Định Tây khẽ vén chân váy áo của Tiếu phu nhân, vuốt nhẹ cặp đùi thon thả trắng như tuyết của ả. Y nói khẽ:
Tiếu phu nhân tựa hồ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, nói:
Chỉ là Sở Hoan thiếu lương thực, không so sánh được với Chu Lăng Nhạc đang binh hùng lương mạnh mà thôi. Quân Tây Quan dù cho có thiện chiến thì cũng không có lương thực, không trụ được lâu.
Phu nhân nói chí phải.
La Định Tây vuốt vuốt râu nói:
Thế nên khi cần chảy máu, phải chảy máu. Có lúc tự làm mình chảy máu để khiến người khác toi mạng.
Thế nên ngươi đưa ra điều kiện nghị hòa không phải là cắt ba huyện mà còn biếu thêm năm vạn hộc lương. Năm vạn hộc lương này danh nghĩa là bồi thường, nhưng kỳ thực là hỗ trợ.
Tiếu phu nhân buồn bã nói:
La Định Tây bật cười ha hả, nói:
Ánh mắt của Tiếu phu nhân dừng ở trên thi thể của Tiếu Hoán Chương, ả thở dài nói:
La Định Tây nhìn chằm chằm vào thi thể của Tiếu Hoán Chương, rồi nói:
Nói rồi La Định Tây bật cười lạnh, tiếp:
Bàn tay y mò tới chỗ đùi trên của Tiếu Phu nhân. Dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng Tiếu phu nhân được chăm sóc khá tốt. Làn da trơn nhẵn, căng đầy, so với thiếu nữ thì còn mịn màng hơn. La Định Tây nhìn vào khuôn mặt hút hồn người khác của Tiếu phu nhân, đôi mắt mở to. Y lại lao tới một lần nữa.
Nhưng Tiếu phu nhân vẫn nhíu may, đẩy ra nói:
La Định Tây nhíu mày, liếc qua cơ thể của Tiếu Hằng, thản nhiên nói:
Tiếu phu nhân cười lạnh nói:
Chàng nói bậy gì vậy. Đối với ta y chỉ là công cụ lợi dụng. Sao ta lại có thể động lòng với hạng này được?
Phu nhân, thực lòng mà nói, trong Tiếu gia, ngoài Tiếu Hoán Chương thì chỉ có Tiếu Hằng có thể một mình nắm lấy cục diện. Những việc Tiếu Hoán Chương giao cho y, y đều thu xếp ổn thỏa.
Trong mắt La Định Tây lập lòe ánh lên cái nhìn kỳ lạ, y tiếp:
Tên này cũng không phải dạng bình thường. Nói cho cùng, y chỉ là quá mê phu nhân, cho nên mới hồ đồ thôi. Nếu như là người khác, chưa chắc y đã vô dụng như thế, dễ dàng để cho người khác lợi dụng....
Chàng đi ra ngoài trước đi, tìm người xử lý hai cái thây này trước.
Tiếu phu nhân thản nhiên nói:
La Định Tây thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu phu nhân tràn đầy sự mệt mỏi. Tuy nhiên, nhìn cơ thể đẫy đà của ả, y lại vô cùng tức giận. Nhưng lúc này, y cũng chẳng dám làm trái lời Tiếu phu nhân, đánh đứng đậy, vớ lấy giáp mũ, nói:
Nói rồi y đi tới bên thi thể của Tiếu Hằng, nhìn liếc sang Tiếu phu nhân, rồi sau đó mới đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng rất nhanh trở lại trạng thái tĩnh lặng như chết. Hai thi thể nằm im trên mặt đất. Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi máu tanh.
Tiếu Phu nhân vốn nhắm mắt lại, nhưng chỉ giây lát, ả lại mở to mắt, từ trên giường đi xuống. Đi tới bên người Tiếu Hằng, ả thấy con ngươi y như mở ra, bên môi còn vẻ nhẹ nhàng vui vẻ. Ả nhìn y một lát, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt mắt cho y, miệng khẽ lẩm bẩm:
Một cánh tay ả khẽ vuốt ve khuôn mặt Tiếu Hằng, giống như vuốt ve đứa con đang ngủ say của mình.