Phương Như Thủy từ từ đứng dậy, ho một tiếng, bất thình lình rút thanh Bội đao đeo bên hông ra.
Sứ giả thấy vậy vui mừng ra mặt, nói:
Nói đoạn quay sang nhìn Hà Khôi:
Hà Khôi chắp hai tay sau lưng, cười ha hả nói:
Bỏ gian tà theo chính nghĩa? Thật ra ta lại muốn hỏi một câu, theo ngươi thì ai là gian tà? Ai là chính nghĩa? Hẳn là Chu Lăng Nhạc là chính nghĩa? Tây Quan thi hành lệnh quân điền, đó là ước nguyện chung của bách tính muôn dân. Hôm nay đầu xuân, thời gian chưa lâu nhưng bách tính Tây Quan đều có thể gieo trồng lương thực thuê lại của quan phủ. Như vậy có thể an sinh trồng trọt, cuộc sống thái bình. Lúc này, Chu Lăng Nhạc chiêu binh làm chuyện bất nghĩa, cùng Cam hầu cấu kết với nhau làm loạn, lũng đoạn Tây Quan, đây lẽ nào là chính nghĩa mà ngươi nói?
Ta...!
Sứ giả giận dữ quát lên:
Sở Hoan chẳng qua chỉ là tên giả nhân giả nghĩa, một tên có giã tâm lớn. Hắn thi hành lệnh quân điền thực sự là vì bách tính hay sao? Chẳng qua là vì Tây quan nghèo nàn, ý đồ của hắn là muốn chiếm đóng Tây Bắc, mượn tay bách tính Tây Quan, một cách mua chuộc lòng dân đồng thời gây dựng vững chắc gánh xiếc của hắn.
Dân chúng được lợi, nếu nói đâu là cách mua chuộc lòng người để xây dựng gánh xiếc thì ta nghĩ dân chúng sẽ rất hào hứng xem gánh xiếc như vậy.
Hà Khôi cười lạnh lùng nói:
Đột nhiên lùi lại mấy bước, nhìn Phương Như Thủy đang từ từ bước đến, trầm giọng nói:
Một tay bỗng nhiên nhấc lên đặt ngang trên đầu, giọng nói trầm xuống:
Trong tay rút ra một thanh đoản kiếm đặt lên cuống hầu.
Phương Như Thủy cau mày, tay cầm trường đao, cuối cùng hỏi:
Hà tiên sinh vì sao tại sao lại đột nhiên xuất hiện nơi đây? Trừ phi ngài luôn ngầm giám sát ta sau lưng?
Hà mỗ không làm chuyện hạ tiện như vậy.
Hà Khôi chậm rãi nói:
Y nhìn vào mắt Phương Như Thủy chầm chậm nói:
Phương tướng quân, Hà mỗ biết hôm nay chỉ nhìn thấy tình thế, Chu Lăng Nhạc có Cam hầu giúp sức, thực sự đang ở thế thượng phong, nhưng nếu vì thế mà Phương tướng quân theo bọn chúng thì chắc chắn đến một ngày ngài sẽ phải hối hận về quyết định ngày hôm nay.
Hả?
Phương Như Thủy lạnh lùng nói:
Sao có thể hối hận chứ?
“Khổng nói thành nhân, Mạnh nói giữ nghĩa, chỉ khi nghĩa trọn, mới là nhân tới”.
Hà Khôi từ từ nói:
Hà Khôi trừng mắt nhìn tên sứ giả.
Danh tiếng nhiều năm mà tiêu tan trong một ngày, chỉ e rằng ngày sau không thể đạt được sự coi trọng của bên Chu Lăng Nhạc, ngược lại chỉ chuốc lấy nhục nhã mà thôi!
Nói bậy!
Tên sứ quản nhếch mép cười nói:
Hà Khôi cười ha ha nói:
Phương Như Thủy lạnh lùng nói:
Tên sứ giả cười nói:
Phương tướng quân anh minh!
Trận chiến lần này Sở Hoan tất bại, bản tướng sao có thể chết cùng hắn?
Phương Như Thủy cười đau khổ nói:
Hà Khôi lạnh lùng cười, nhưng không nói gì.
Phương Như Thủy lúc này mới quay sang nhìn tên sứ giả, hỏi rằng:
Không biêt quý danh của tôn giá?
Tại hạ họ Mầm.
Mầm tiên sinh, bổn tướng xin khẳng định với ngài, Cam tướng quân xuất binh, Chu đốc sẽ thực sự xuất binh chứ?
Phương Như Thủy tỏ ra rất nghiêm trọng, chau mày nói:
Y dừng lại rồi nói tiếp:
Nếu như chỉ có Cam tướng quân xuất binh, Chu đốc ngồi xem hai con hổ đánh nhau, xem Sở Hoan và Cam tướng quân quyết chiến một trận, nếu như vậy, bản tướng còn phải suy nghĩ thêm đã. Ngài cần phải biết rằng, không có quân Thiên Sơn thì quân Tây Bắc của Cam tướng quân dù có dũng mãnh đến đâu thì cũng sẽ bại dưới quân Tây Quan. Như vậy, bản tướng cần gì phải vứt bỏ mọi thứ!
Phương tướng quân yêm tâm, Chu đốc chắc chắn sẽ xuất binh.
Tên sứ giả mỉm cười nói:
Phương tướng quân, tôi nói thật với ngài, mặc dù Cam tướng quân đồng ý xuất binh nhưng Chu đốc luôn e sợ trong đám thuộc hạ của Cam tướng quân sẽ có kẻ gây khó dễ nên ngài ấy không hề manh động. Chu đốc và Cam tướng quân đã thương lượng với nhau, chỉ cần Cam tướng quân chịu tiên phong xuất quân, đánh vào Hạ Châu, như vậy thế quân Thiên Sơn chắc chắn sẽ từ Tây tuyến xuất binh đi.
Hả?
Phương Như Thủy cười gằn đáp:
Nói như vậy, Chu đốc cũng không hoàn toàn tín nhiệm Cam tướng quân?
Cũng không thể nói như vậy. Chu đốc rất tín nhiệm Cam tướng quân, chỉ là lo lắng trong quân Tây Bắc có kẻ hai lòng.
Tên sứ giả nói tiếp:
Nếu Chu đốc sơ xuất, quân Tây Bắc bên này sẽ tạo phản từ bên trong, mọi việc sẽ rất phiền phức. Quân Thiên Sơn dũng mãnh như đồng, chỉ cần quân Tây Bắc không có vấn đề gì thì quân Thiên Sơn chắc chắn có thể xuất binh.
Ra là như vậy.
Phương Như Thủy chau mày nói:
Sứ giả gật đầu đáp:
Đúng vậy, lần này Cam tướng quân có thể điều động 3 vạn binh mã, số còn lại sẽ canh giữ Nhạn Môn Quan. Cho đến nay Tây Lương đang trong lúc loạn lạc, không thể Đông tiến. Cam tướng quân để lại chỗ binh mã đó chẳng qua cũng chỉ là đề phòng ngộ nhỡ mà thôi.
3 vạn binh mã của Cam tướng quân, vậy còn của Chu đốc thì sao?
Phương Như Thủy gặng hỏi:
Sứ giả rõ ràng hiểu thấu suy nghĩ của Phương Như Thủy, đáp:
Phương tướng quân lo Chu đốc xuất ít quân, không đủ chiếm ưu thế so với quân Tây Quan hay sao?
Quân Tây Quan trấn thủ trong thành, chiến đấu trong nội cảnh Tây Quan, nếu liên quân binh lực của Chu đốc và Cam tướng quân không thể hình thành ưu thế tuyệt đối, bổn tướng e rằng chiến sự sẽ lâm vào thế bí tắc, như vậy thì sẽ rắc rối lớn.
Chu đốc đã hạ lệnh, 3 vạn binh mã cưỡi ngựa làm đội chủ đạo tiến vào Tây Quan, ngoài ra vẫn còn 2 vạn bộ binh, thêm quân tạp dịch nữa. Toàn bộ quân số lên tới gần 7 vạn người.
Tên sứ giả đắc ý nói:
Thêm vào đó là binh mã của Cam tướng quân, lại thêm cả binh mã của Phương tướng quân, tổng số hơn 10 vạn, đủ để quét sạch Tây Bắc.
Như vậy Chu đốc chuẩn bị tiến công thế nào?
Phương Như Thủy hỏi tiếp:
Sứ giả hơi cau mày, do dự một lúc mới trả lời:
Tên sứ giả chỉ vào Hà Khôi nói:
Phương Như Thủy nhìn Hà Khôi, nắm chặt thanh đao trong tay, bước lên trước hai bước. Hà Khôi không hề tỏ ra sợ hãi, lạnh lùng nhìn Phương Như Thủy rồi đột nhiên nhìn thanh đao đang giơ lên trong tay Phương Như Thủy, thanh đao loé sáng, máu phọt tung tóe.
Phương Như Thủy đột nhiên quay người, một đao chặt đứt cổ tên sứ giả họ Mầm kia. Đao sắc ngọt như nước, cái đầu lìa thân bay ra trong những tia máu đang bắn ra tung tóe.
Cái thi thể còn phun ra đầy máu còn động đậy hai cái rồi đổ gục xuống.
Hà Khôi không hề kinh hãi, ngược lại còn lấy con dao găm đeo trên cổ ra, mỉm cười nói:
Phương Như Thủy lau sạch những vết máu còn dính trên lưỡi đao lên thi thể, sau đó cho vào bao nói:
Hà tiên sinh, đột nhiên trong đầu bản tướng lóe lên một ý nghĩ, thanh đao này rất có khả năng đã nằm trên cổ ngài rồi.
Nếu tướng quân thực sự muốn phản bội Sở đốc thì chắc chắn sẽ không cùng tên sứ giả này bàn chuyện phản bội tại đây.
Hà Khôi cất con dao găm, nói:
Tướng quân đón tiếp tên sứ giả đó tại một nơi như thế này, ngay từ đầu đã thể hiện tâm ý rồi.
Đã như vậy ngài cần gì phải tỏ ra căm phẫn như vậy?
Phương Như Thủy mỉm cười nói:
Ngài trung nghĩa can đảm, còn ta lại như một tên nhu nhược ti tiện rồi.
Chỉ là phối hợp với tướng quân diễn một màn kịch thôi mà.
Hà Khôi mỉm cười, rồi lại chau mày nói:
Xem ra tên sứ giả biết không nhiều về việc bố trí quân sự của Chu Lăng Nhạc.
Ít nhất thì chúng ta cũng biết, ba vạn quân cưỡi ngựa của Chu Lăng Nhạc sẽ đồng loạt tiến công.
Phương Như Thủy đi lại, vỗ vai Hà Khôi nói:
Hà Khôi nói:
Phương Như Thủy lắc đầu, nghiêm mặt nói:
Ta đọc ít sách, không hiểu rút cuộc có ý nghĩa gì nhưng ta thấy nhân và nghĩa rất giống đạo lý. Lúc Hà tiên sinh nói hai câu này, nét mặt xem ra rất nghiêm túc, ta nghĩ đây có lẽ là hai câu học vấn cần phải học theo.
Tướng quân có muốn Hà mỗ giải thích rõ hơn không?
Không vội.
Phương Như Thủy cười nói:
Đoạn trầm giọng ra lệnh:
Ngoài cửa một binh sĩ chạy đến, Phương Như Thủy nghiêm giọng dặn dò: