La Định Tây cười lớn nói:
Hóa ra ngươi cũng chỉ là một con sâu đáng thương, một con sâu đáng thương bị nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay...Ta hỏi ngươi, vì sao ả phải tới tìm ngươi, lẽ nào ả đã sớm biết kế hoạch tập kích Sóc tuyền?
Kỳ thực ngươi còn phạm một sai lầm trí mạng nữa, đó chính là lưu lại phủ Tổng đốc.
Từ Tu thở dài nói:
La Định Tây bừng tỉnh ngộ:
Ả nghe được phong thanh, sau đó tìm đến ngươi, con sâu đáng thương vô năng ngươi đã đem kế hoạch bất ngờ tập kích Sóc tuyền kể tỉ mỉ cho ả, trở thành công cụ cho ả, âm thầm câu kết với người Tây Quan, bán rẻ bổn tướng.
Ngươi nên biết, khi đối mặt với ả, chẳng có mấy đàn ông có thể giữ được bí mật.
Từ Tu chầm chậm nói:
Ngoại trừ cha con Tiếu Hoán Chương, ngươi đã lộ mặt thật với ả, chẳng lẽ ngươi không rõ, cho dù là lúc nào, cũng không nên đắc tội với phụ nữ.
Vậy ngươi có biết, cho dù ngươi bán rẻ ta, người Tây Quan cũng không bỏ qua cho ngươi.
La Định Tây cười lạnh nói:
Người bán chủ cầu vinh, lẽ nào ngươi cho rằng người Tây Quan sẽ thật lòng đối đãi ngươi?
Ta chưa từng nghĩ họ sẽ đối xử tử tế với ta.
Ánh mắt Từ Tu sắc bén, nhìn La Định Tây:
Nhưng ít nhất ta hiểu được một điểm, ta làm như vậy, ít nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng của mình!
Chỉ vì giữ tính mạng?
La Định Tây cười lạnh nói:
Từ Tu dùng ánh mắt cổ quái nhìn La Định Tây, cau mày nói:
La Định Tây khẽ giật mình:
Từ Tu lắc đầu thở dài:
Dừng lại một chút, giọng lạnh lùng nói:
La Định Tây nhíu mày.
Từ Tu lạnh lùng nói:
Khóe mắt La Định Tây run rẩy, Từ Tu nói như vậy, gã không thể không thừa nhận là rất có lý.
Từ Tu khẽ thở dài:
Nếu không có nữ nhân đó, có lẽ ta đã thật sự giúp ngươi có được Sóc Tuyền, sau đó sẽ giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cao chạy xa bay, coi như không phụ lòng tín nhiệm nhiều năm của ngươi. Nhưng...ả xuất hiện trước mặt ta, cho ta một con đường khác, ta không phải là người có thể chống được sự hấp dẫn, cho nên ta chỉ có thể đi một con đường khác.
Ả có thể cho ngươi thay thế Tiếu Hoán Chương, nhưng không thể nào giúp ngươi thay thế ta!
La Định Tây cười nhạt nói:
Chắc chắn ngươi không thể trở thành ta!
Ta chưa từng nghĩ sẽ trở thành ngươi.
Từ Tu thản nhiên nói:
Tiếu Hoán Chương có tài sản lớn, y chết rồi, nữ nhân kia vẫn chưa chết. Ả đã đồng ý với ta, nguyện cùng ta mang theo số tài sản kia cao chạy xa bay. Trong thời loạn thế, ngươi không thể kiếm được chỗ cắm dùi, ta cũng không thể, cho nên cùng ả mang theo tài sản cao chạy xa bay. Đối với ta mà nói, là con đường tốt nhất.
Ngươi thực sự tin tưởng ả?
La Định Tây lãnh đạm nói:
Từ Tu gật đầu nói:
Y than nhẹ một tiếng:
La Định Tây ngậm chặt môi, không nói thêm gì nữa.
Từ Tu lộ nụ cười yếu ớt, nói:
Trong lúc nói chuyện, cơ thể rung mạnh về phía trước, ép đến bên cạnh La Định Tây. La Định Tây lắp bắp kinh hãi, cảm giác có gì đó không bình thường, nhưng đã muộn rồi, vùng bụng cảm thấy đau đớn một lúc, trong tay Từ Tu chẳng biết từ lúc nào đã có thêm con dao sắc bén, hung hăng đâm vào bụng La Định Tây.
La Định Tây muốn giãy dụa, toàn thân bị trói lại, hơn nữa Từ Tu đã ôm lấy cổ gã, dùng cổ tay kẹp lấy cổ gã, ghé sát tai gã, nói khẽ:
Hai mắt La Định Tây nhô lên, trong cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, rất nhanh, đầu nặng nề rũ xuống vai. Từ Tu ngẩng đầu nhìn sắc trời, những tia nắng sớm mai đã chiếu xuống vai y. Y buông tay ra, đẩy nhẹ, cơ thể khôi ngô của La Định Tây mở to mắt, té ngửa ra sau, nặng nề ngã xuống mặt đất.
La Định Tây đột nhiên ngã xuống, kỵ binh Bắc Sơn bày trận không ít người trông thấy, ai nấy đều biến sắc.
Lúc này Tề Vương cũng đã có mặt, đứng trước quân trận.
Tướng sĩ trong quân trận kỵ binh Bắc Sơn thấy Tề Vương đích thân tới, trong lòng vài người có hơi tán thưởng, dù sao lúc này quân Bắc Sơn vẫn chưa thật sự quy thuận, nếu như lúc này quân binh Bắc Sơn cùng tấn công, Tề Vương sẽ rơi vào cảnh vô cùng hung hiểm.
Kỵ binh Bắc Sơn đều nắm chiến mã của mình, đứng kính cẩn.
Tề Vương liếc nhìn chúng tướng sĩ, cất cao giọng:
Kỵ binh Bắc Sơn im ắng, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt hầu hết các binh sĩ đều thở phào nhẹ nhõm. Đối với phần lớn binh sĩ mà nói, tham gia quân ngũ có thể nhận quân lương, nuôi sống gia đình. Nhưng một khi bị gọi là phản tặc, không những bị triều đình tán công, mà ngay cả quân lương e là cũng khó nhận được.
Tề Vương tuyên bố mọi người vô tội, vui mừng nhất, vẫn là mấy thuộc cấp của La Định Tây, đại đa số các tướng lĩnh cấp cao đang có mặt đều do La Định Tây cất nhắc. Nếu như hôm nay đoạt thành thuận lợi, cho dù bọn họ biết La Định Tây dựa vào Chu Lăng Nhạc, khởi binh mưu phản, tất nhiên cũng sẽ đi theo La Định Tây, nghe theo hiệu lệnh.
Nhưng hôm nay thân rơi vào nghịch cảnh, quân tâm sụp đổ, Tề Vương lại đứng trước mặt mọi người tuyên bố La Định Tây là phản loạn, dĩ nhiên không muốn cùng xuống nước với La Định Tây rồi.
Trong lòng bọn họ vốn thấp thỏm không yên, thậm chí có người còn nghĩ phải buông tay đánh cược một lần, nhưng Tề Vương đã xử lý khoan hồng. Trừ La Định Tây sẽ không phạt bất kỳ tướng sĩ nào, điều này khiến các binh tướng của La Định Tây cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Công Tôn Sở tiến lên kề tai Tề Vương nói nhỏ vài câu, Tề Vương khẽ gật đầu, cất cao giọng nói:
Kỵ binh Bắc Sơn lập tức có chút xấu hổ.
Cuộc chiến Giáp Châu, là sỉ nhục lớn của quân Bắc Sơn, rõ ràng binh lực vật lực chiếm thế thượng phong, nhưng cuối cùng lại bị người Tây Quan dùng kế đánh cho tơi bời chật vật. Giờ nghĩ lại, đối với bất kỳ quân nhân nào mà nói, đều là chuyện mất mặt, lúc này Tề Vương lại tự vạch áo cho người xem lưng, khiến cho kỵ binh Bắc Sơn cảm thấy mặt mũi nóng bừng.
Tề Vương mỉm cười, nói:
Tướng sĩ Bắc Sơn nhìn nhau, không ít người đã châu đầu ghé tai, tướng lĩnh Bắc Sơn hiểu ra gì đó, một gã tướng lĩnh cẩn thận hỏi:
Tề Vương cũng không do dự, đưa tay chỉ hướng Tây, cao giọng nói:
Dừng một chút, không đợi tướng sĩ Bắc Sơn bàn bạc, đã lớn tiếng nói: