Cảm nhận được thân thể mềm mại thơm ngát của Tiếu phu nhân trên cơ thể mình, cảm nhận được bờ mông nàng rất đầy đặn, hai cánh tay quàng quanh cổ lại càng siết chặt hơn, cổ họng Từ Tu giật giật, nhìn chăm chú vào đôi mắt mơ màng mê người của nàng. Y vừa định nói gì đó, bàn tay mềm mại trắng như ngọc của nàng đã đặt lên môi y. Hai mắt tròn xoe, hàng mi chớp động, nàng ôn nhu nói:
Từ Tu lắc đầu, nghiêm túc nói:
Y hít thật sâu mùi hương say lòng người của nàng, hỏi:
Phu nhân, sao trong phủ lại vắng vẻ thế này? Mọi người đâu rồi?
Tiếu Hoán Chương không còn nữa, đương nhiên những gia phó kia cũng không cần giữ lại. Hơn nữa, hơn nữa ta đã chuẩn bị cùng ngài cao chạy xa bay, rời xa khỏi đây, đương nhiên không cần phải giữ hạ nhân lại. Ta đã cho bọn họ một ít tiền rồi đuổi ra ngoài.
Nàng buồn bã đáp:
Tu lang, từ nay về sau, ta cũng chỉ có thể dựa vào chàng, chàng đừng…chàng đừng bỏ rơi ta.
Tuyệt đối không thể. Cho dù có chết ta cũng phải chết cùng với phu nhân.
Tiếu phu nhân cười ha hả:
Chính là ngài nói đó nha, nếu ngài làm điều gì có lỗi, đừng trách ta không khách khí với ngài.
Được một tuyệt sắc giai nhân như phu nhân ưu ái, coi như ta tích lũy phúc khí mấy đời, sao lại có thể vứt bỏ phu nhân được.
Từ Tu khẽ thở dài:
Có điều, người ở đây đều đi cả rồi, tang sự của Tiếu Hoán Chương nên xử trí thế nào?
Chúng ta đi rồi, ai còn quan tâm chứ. Kệ đi.
Tiếu phu nhân chỉ chỉ mấy cái rương lớn trong góc nhà:
Từ lang, chàng biết những thứ kia không?
Là cái gì?
Đều là vàng bạc nữ trang châu báu, lại chỉ là một phần nhỏ. Hôm nay chưa cần vội, đợi ngày mai, chàng đưa một cỗ xe ngựa tới, chúng ta sẽ rời đi.
Rời đi?
Từ Tu cau mày:
Tiếu phu nhân ha ha cười duyên:
Nàng đứng lên khỏi Từ Tu, cầm chén rượu lên, nói:
Từ Tu do dự một chút, thấy Tiếu phu nhân kiều diễm đến nao lòng, ngước đôi mắt đen láy mỉm cười nhìn mình, cũng lập tức bưng chén rượu, vòng tay với nàng, uống cạn.
Trong hương rượu thơm nồng, Tiếu phu nhân uống xong chén rượu, đôi má hây hây lại càng xinh đẹp động lòng người. Từ Tu cảm thấy cả người phát nóng, lại thấy Tiếu phu nhân đưa thêm một chén rượu, khẽ thủ thỉ:
Từ Tu lắc đầu hỏi:
Phu nhân đã làm gì?
Chàng thực sự cho là tài vật của Tiếu Hoán Chương chỉ có một chút ít như vậy thôi sao?
Tiếu Hoán Chương khẽ cười:
Từ Tu cười:
Y nâng chén rượu:
Tiếu phu nhân cười ngọt ngào, nâng chén đón lấy, cùng uống cạn:
Nàng nhìn quanh, kín đáo thở dài:
Chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, không bao giờ quay về nữa. Ta đã ở đây nhiều năm, đã quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ nơi này. Sau này sẽ không còn được nhìn thấy nữa.
Nếu phu nhân thích phòng ốc như vậy thì sau này chúng ta có thể xây lại. Chỉ cần có bạc, không có gì là không làm được.
Tiếu phu nhân ôn nhu cười cười, khuôn mặt lại càng đỏ hồng lên, dịu dàng nói:
Giọng nói của nàng thêm vài phần chua chát, yểu điệu đáng yêu không lời nào tả xiết, ôn nhu đến vô cùng, cũng buồn bã đến vô cùng, lại thêm vài phần phong lưu vũ mị.
Từ Tu uống cạn hai chén rượu máu nóng cũng dâng lên, trước vẻ phong lưu vũ mị của nàng, vươn tay ra muốn kéo nàng lại. Nàng khẽ cong thân thể mềm mại, đứng dậy khỏi ghế ngồi xuống đối diện Từ Tu, cười ha hả:
Từ Tu cười:
Đương nhiên là sẽ không rời xa.
Từ lang, trong rương còn có mấy bộ quần áo của ta, chàng xem đi. Chàng thích bộ nào nhất, ta sẽ mặc cho chàng xem. Chàng có chịu không?
Giọng nói của nàng dịu dàng mềm mại, lọt vào tai khiến cho người ta điên đảo thần hồn.
Phu nhân muốn thay y phục? Thay ở đây sao?
Thì sao? Chẳng lẽ chàng không muốn nhìn người ta thay y phục? Nếu chàng không muốn thì coi như ta chưa nói.
Đương nhiên Từ Tu biết nàng đang lả lơi đưa tình, nàng nói rằng muốn thay y phục hiển nhiên là muốn làm chuyện tốt với mình. Lòng hơi rung động, y muốn đứng dậy, lại cảm thấy hơi choáng váng. Hình như đã uống quá nhiều, y cười:
Tiếu phu nhân nhõng nhẽo cười ha ha, nũng nịu nói:
Từ Tu chống tay lên ghế cố gắng muốn đứng dậy, nhưng hai chân bủn rủn mềm nhũn ra mà hơi giật mình. Y thầm nghĩ tửu lượng của mình không hề tệ, tuyệt đối không thể vô dụng đến mức mới có hai chén đã nhũn ra như thế, cảm thấy cả người trầm xuống, tựa như nghĩ tới điều gì đó nhưng vẫn không đổi sắc, lại cười nói:
Tiếu phu nhân mân mê cặp đôi đỏ mọng, tuy nàng đã hơn ba mươi tuổi nhưng thần thái tiểu nữ nhi này chẳng những ngây thơ động lòng người lại thêm chút phong tình khác, yêu kiều làm nũng:
Từ Tu thử lực chân, muốn gượng dậy, lại phát hiện quả nhiên khí lực toàn thân đã tiêu tán mà kinh hãi. Đến bây giờ y đã hiểu, chỉ sợ mình đã bị Tiếu phu nhân giở trò lúc nào không biết.
Có điều, từ khi bước vào, cho dù đối diện với sắc đẹp trước mặt y cũng không dám chủ quan, vấn đề duy nhất là lúc nãy mình đã uống rượu. Nhưng vừa rồi y đã uống cùng một bình rượu với Tiếu phu nhân, lại thấy trước đó nàng đã uống cạn rượu trong chén nên y mới uống.
Nếu mình có vấn đề gì, đương nhiên Tiếu phu nhân cũng phải có vấn đề.
Nhưng nhìn Tiếu phu nhân vẫn còn đang tươi tắn xinh đẹp, hoàn toàn không giống như toàn thân vô lực, cảm thấy rất bực mình. Y biết vào lúc này lại càng cần phải tỉnh táo nên cười nói:
Đột nhiên cả người Tiếu phu nhân mềm nhũn từ trên ghế ngã xuống.
Nàng khẽ kêu một tiếng, giơ tay lên, mềm mại yếu ớt gọi:
Hai má nàng ửng hồng, thành thục xinh đẹp, giọng nói trong trẻo khiến cho người ta mê mẩn.
Từ Tu cười khổ:
Phu nhân, ta không còn chút sức nào, chỉ sợ cả ta và nàng đều say cả rồi.
Chàng thực sự không thể đứng dậy sao?
Tiếu phu nhân gắt giọng:
Chàng đang lừa người ta.
Giai nhân trước mặt, nếu có khí lực ta đã nhào đến như sói, sao có thể lừa nàng. Phu nhân, đại khái nàng có thể bắt đầu? Không cần ta đỡ chứ?
Tiếu phu nhân nhìn Từ Tu, một lát sau vụt đứng dậy ôn nhu nói:
Từ tu, chàng trúng Nhuyễn Cốt Tán rồi, trong vòng hai canh giờ, toàn thân từ trên xuống dưới chẳng có chút sức lực nào. Chàng không lừa ta, quả nhiên là thành thật đối đãi với ta...ta rất vui.
Nhuyễn Cốt Tán?
Tim Từ Tu nhảy thót lên một cái:
Làm sao phu nhân biết ta trúng Nhuyễn Cốt Tán?
Là khi ta rửa chén rượu kia đã không cẩn thận lỡ tay để dính một chút Nhuyễn Cốt Tán vào trong chén...
Nàng khẽ thở dài:
Từ Tu miễn cưỡng gượng cười:
Y hiểu được trong rượu không có độc, mà ở trong chén của y. Mặc dù y đề phòng với rượu nhưng lại không ngờ được mỹ phụ đẹp như tiên mà tâm như rắn rết này lại giở trò với chén, mình làm sao đề phòng được.
Tiếu phu nhân uốn vòng eo, bước tới bên cạnh Từ Tu, vươn tay vuốt ve khuôn mặt y:
Từ Tu miễn cưỡng gật đầu:
Tiếu phu nhân ngẩng đầu nhìn tứ phía, buồn bã nói:
Từ lang, thực ra chàng không biết, trước khi được gả cho Tiếu Hoán Chương ta đã có tình lang thanh mai trúc mã. Cả đời này ta không thể quên được chàng, trước kia ta đã đáp ứng với chàng, miễn là còn sống sẽ sống chung với chàng tới bạc đầu giai lão... Chàng hiểu ý ta không?
Vậy hiện giờ gã đang ở đâu?
Tiếu phu nhân buồn bã lắc đầu:
Từ Tu thở dài:
Phu nhân vốn là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu vậy Từ Tu cũng không dám mạo muội có lòng.
Vậy cũng không được.
Tiếu phu nhân vẫn cười tươi như hoa:
Từ Tu hơi biến sắc, thất thanh nói: